A Tiêu nhìn thấy vẻ mặt hoang mang hiện rõ trên trên mặt Lạc Kiều thì bật cười rồi đuâ tay lên vỗ vỗ vai y.
- Ngươi sẽ nhìn thấy sớm thôi.... đảm bảo ngươi không tìm ra thâm cung nào như ở Nam quốc đâu.
- Ý ngươi là sao ?
- Khi nào vào cung rồi ngươi sẽ rõ, ngươi sẽ hiểu nổi khổ mà chúng ta đã chịu đựng xuất mười lăm năm nay.
- Nó rất khắc nghiệt sao ?
- Ta không biết nói sao cho ngươi rõ, nhưng đội ngũ sửa chữa sẽ sẵn sàng khi nghe tiếng động lớn.
- Là sao ?
- Thôi, khi nào đến rồi sẽ rõ.
A Tiêu làm vẻ mặt khổ sở nhìn y rồi tựa lưng ra phía sau thiếp đi. Vì mọi người xuất phát từ rất sớm nên ai cũng mệt mỏi và muốn ngủ.
Ngô Thiễn vén tấm màng cửa sổ quan sát mọi thứ xung quanh rồi lại nhếch miệng cười. Liên Thành trong lòng anh đã ngủ tự bao giờ, anh đưa tay ôm cậu vào người rồi nhỏ giọng nói vào tai cậu.
- Đừng giả vờ nữa, đám nhóc đó có lẽ đã ngủ hết rồi.
-.....
- Nếu như ngươi không dậy vậy ta.....
- Cút.
-.....
Liên Thành nghe những lời vô sĩ kia của anh thì ngay lập tức ngồi thẳng người dậy lườm anh chỉ thiếu điều đạp anh luôn xuống xe.
- Nếu ta không nói vậy, ngươi còn định ngủ vậy đến bao giờ.
- Kệ ta.
- Không đùa nữa, Lạc Kiều ?
- Sao ?
- Vì sao ngươi lại giữ Lạc Kiều lại ?
- Ngươi là đang ghen ?
-....
- Ngươi ghen với cả đứa đáng làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-sung-sao-ta-khong-can/1477025/chuong-108.html