Được sự đồng ý của Liên Thành, Lạc Kiều được phép ra tiễn muội muội mình về nước. Còn Lạc Ân, cô biết cô đã gây ra đại tội gì, nhưng vì không còn cách nào để chuộc lại lỗi lầm kia cô đàng cắn răng quay về.
Lạc Ân đã khóc rất nhiều, nhưng lệnh của độc vương ban ra thì hiếm mà rút lại được. Lạc Ân cuối chào hành lễ với đại huynh mình rồi cùng đoàn người lên đường.
Lạc Kiều đứng chờ cô khuất bóng mới ngậm ngùi quay vào bên trong. Đi được một đoạn, y phát hiện A Tiêu đang đứng đó, nhưng y cũng không bận tâm mấy, cứ như vậy mà lướt qua.
- Ngươi không hối hận sao ?
- Ý ngươi là gì ?
- Thay muội muội chịu tội.
- Là do ta nuông chìu muội ấy quá nhiều nên mới xảy ra cớ sự như hôm nay. Ta là huynh trưởng nên nhận trách nhiệm về mình cũng không sai.
- Ha...được rồi, độc vương đang chờ, ngươi đi theo ta.
Lạc Kiều im lặng theo bước A Tiêu vào bên trong, A Tiêu đưa y đi đến một căn phòng, bên trong có rất nhiều người, hình như họ đang cười nói rất vui vẻ.
- Người con đã dẫn đến.
- Đến rồi sao ?
- Độc vương, hoàng thượng.
Lạc Kiều hành lễ với Liên Thành và Ngô Thiễn, rồi đi đến chiếc ghế còn trống bên cạnh A Tiêu ngồi xuống.
Tiểu Nha nhìn y một lượt rồi mỉm cười đầy tinh ý, cô hất mặt nhìn y rồi hỏi nhỏ.
- Thật sự ngươi sẽ ở lại sao ?
- Đúng.
- Vậy thì chúng ta có thêm bằng hữu rồi.
Mọi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-sung-sao-ta-khong-can/1477023/chuong-106.html