NGÔ DIỆN đỡ GIA MINH vào phòng tiện tay khóa luôn cửa, đặt GIA MINH ngồi xuống lại chiếc ghế lúc nãy.
- Nương tử ta lại hư rồi, giám uống rượu say đến mức này. Phải phạt rồi.
GIA MINH nghe y nói vậy liền ủy khuất, tay vẫn cầm đùi gà đưa lên trước mặt y, chu cái miệng nhỏ của mình lên nói.
- Không phải đều tại chàng hết sao ? Bắt ta phải đợi, bụng ta kêu lên ọt ọt chàng cũng không về. Ta chờ chàng không được nên mới ăn trước, sẵn đang buồn nên ta mới uống chút rượu kia. Không phải ta vẫn để dành đồ ăn cho chàng đây sao ?
NGÔ DIỆN bật cười, rồi đưa tay béo lấy hai má đỏ hồng của GIA MINH. Y không ngờ người này khi uống say lại đáng yêu đến như vậy. Bỗng trong đầu y nảy ra chuyện gì đó, y nhìn GIA MINH cười nham hiểm.
- Vậy nương tử của ta có muốn ta đền bù gì không ?
GIA MINH chu môi suy nghĩ một lúc rồi cười lên như một đứa trẻ. Tay chỉ chỉ vào ngực y, cười cưòi nói.
- Chàng đó, hư lắm nha.....ta phải phạt chàng mới được.
- Vậy nương tử nở lòng nào phạt tướng quân mình sao ?
- Phải a..... ta phạt chàng từ nay về sao không được quên ta, không được hết yêu ta cũng như không được nạp thêm bất kỳ ai nữa, trong tim chàng chỉ có mỗi GIA MINH ta thôi.
- Ta tưởng là chuyện gì ? Vậy còn chuyện nào nữa không ?
GIA MINH lắc lắc đầu, mộ mím lại ý nói không còn gì nữa. NGÔ DIỆN nhếch miệng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-sung-sao-ta-khong-can/1477003/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.