LIÊN THÀNH cũng nhìn bà khẽ gật đầu mỉm cười, không hiểu vì sao nhìn bà cả ba người cậu đều có cảm giác gì đó lâng lâng khó tả.
Khóe mắt họ đỏ lên, vội quay đi để che đi những giọt lệ, có lẽ vì từ nhỏ đến giờ họ chưa bao giờ hiểu tình yêu thương của mẹ là gì. Nên khi vừa nhìn thấy bà mỉm cười xoa mặt từng người tụi anh. Họ cảm thấy có chút gì đó hụt hẫng, ghen tị.
Bà nói nhỏ gì đó với ba người NGÔ THIỄN xong lại quay vào trong. Anh đi lại nắm lấy tay cậu cười rồi nhìn họ.
- Mẫu thân ta mời mọi người vào trong dùng trà.
- Này, người hồi nãy là mẫu thân huynh thật sao ?
- Không phải là người sinh ra ta nhưng người có công nuôi dưỡng bảo vệ ta, ta ngồi lên được ngai vị cũng như có được ngày hôm nay đều là do người.
LIÊN THÀNH gật gật như đã hiểu, cậu định hỏi gì đó thì thình lình GIA MINH không biết ăn phải cái gì chạy nhanh lên trước tông luôn cả cậu.
- Xin lỗi nha, nhưng có mùi gì đó rất thơm, ta đói rồi, xin phép trước.
- ...........
- Tên khống đó lúc về ts phải dạy dỗ lại y mới được.
- PHONG Ca, cho dù huynh có bằm y ra trăm mảnh thì cái nét ăn của y vẫn vậy thôi.
Cả đám đứng đơ mặt nhìn tên nam nhân 20 tuổi đầu đang điên cuồng chạy vào trong vì mùi thơm của thức ăn.
Mấy phút trước còn sợ sệch này kia, bây giờ y lại là người bước vào trước. Cái nết ăn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-sung-sao-ta-khong-can/1477000/chuong-84.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.