LIÊN THÀNH không thèm cãi nhau với anh nữa, cậu quăng luôn kiếm, ngồi thụt xuống ôm lấy bụng mình mà khóc.
NGÔ THIỄN nhìn thấy bộ dạng đó của cậu vừa thương nhưng lại buồn cười. Anh vờ ho một cái rồi đi lại chỗ cậu ngồi xuống đưa tay xoa đầu cậu.
- Ngoan, không được khóc nữa, khóc nữa xấu lắm.
- Ta mới 20 lại là nam nhân sao có thể sinh con rồi làm mẹ cơ chứ.
- Ngươi 20 nhưng cũng đủ trưởng thành để nhìn nhận mọi vấn đề, như vậy là đủ rồi, không phải bên ngươi còn có ta sao ?
LIÊN THÀNH nghe anh nói thì thầm cười trong bụng, nhưng bên ngoài lại tỏ ra giận hờn. Cậu tay vẫn sờ sờ lên bụng mình, nơi mà hiện hữu trong đó một sinh linh bé nhỏ.
- NGÔ THIỄN huynh nói xem có phải nơi này của ta có một sinh linh đang hình thành không ?
- Đúng. Đó chính là kết tinh tình yêu của ta và ngươi, nghe lời ta không được khóc hay suy nghĩ gì cả. Bây giờ ngươi chỉ việc nghỉ ngơi, lo cho đứa bé là được. Còn lại mọi chuyện đã có ta lo.
NGÔ THIỄN vừa nói anh đưa tay đặt lên bàn tay cậu cùng nhau xoa xoa chiếc bụng phẳng kia. Cậu cười khúc khích nhìn nó rồi lại ngước lên nhìn anh, đôi mắt còn vương chút lệ nhìn anh cười tươi.
- Từ giờ NGÔ THIỄN huynh sẽ chính thức có con nối dõi rồi, ta không còn phải canh cánh trong lòng nữa, cũng không cần phận ý dân.
- Ngốc, được rồi, còn khóc nữa làm tân nương sẽ không đẹp đâu. NGÔ THIỄN
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-sung-sao-ta-khong-can/1476999/chuong-83.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.