Sau khi LIÊN THÀNH rời đi, HẠO KHIÊM vẫn đứng đấy nhìn bóng lưng một thân hắc y kia. Không hiểu vì sao ngay tại lúc này khóe mắt hắn lại cay đến lạ, hắn ngước mặt lên trời. Trên gương mặt anh tú kia, nơi khóe mắt hắn có rơi xuống một thứ chất lỏng trắng tinh. Hắn không biết đó là nước mưa hay nước mắt mà nó lại vừa mặn vừa chát đến thế.
Bỗng trước mặt hắn cảnh vật như tối xầm lại, HẠO KHIÊM có cảm giác thứ gì đó từ trong người hắn đang cuộn ngược lại muốn ra ngoài.
''PHỤT'' Là máu, không phải là một ít mà là rất nhiều. Hắn hết phun ngụm này lại hộc tiếp ngụm khác. Bây giờ trước mắt hắn chính thức tối sầm, hắn chỉ có cảm giác bóng tối đang vay quanh hắn.
- Hoàng thượng.........hoàng thượng..... người đâu mau chuẩn bị ngựa....
TỐNG LAM thất kinh khi thấy hắn tự nhiên ngã quỵ xuống đất, y nhanh chóng đỡ hắn lên, cho dù có gọi cỡ nào hắn cũng im lặng, cái im lặng cửa hắn là cho mọi người đều hoang mang, sợ hãi.
Vị vua của họ, lúc nãy vẫn còn uy nghiêm đứng đó, đùng một phát lại ngã ra đó có gọi mấy cũng không được. Họ nhanh chóng chuẩn bị xe ngựa cấp tốc đưa HẠO KHIÊM về kinh thành càng sớm càng tốt. Nếu để lâu, e là tính mạng của hoàng thượng họ sẽ nguy mất.
TẠI NAM QUỐC
Sau khi LIÊN THÀNH cho toàn bộ quân lính rút về, họ đã đi một mạch không nghỉ để nhanh chóng đến hoàng thành nhanh nhất.
NGÔ LÃNG cứ nhìn vào ngựa ở phía trước, nơi mà có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-sung-sao-ta-khong-can/1476977/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.