HÀN PHONG ngồi bên cạnh nhìn LIÊN THÀNH, chuyện này là sao, rốt cuộc cậu muốn làm cái gì. Đang suy nghĩ thì thái hậu bước vào, bà đi nhanh lại hướng giường nhìn người nam nhân đang nằm trên đó. Mắt bà bắt đầu đỏ hoe, bà xem đám người của LIÊN THÀNH như con mình. Không ngờ có lúc lại phải đứng trơ mắt nhìn.
- Thần tham kiến thái hậu.
- Các ngươi đứng đó làm gì ? Mau lại xem bệnh cho nó.
Các thái y bên ngự y phòng nghe lệnh của thái hậu xong, lập tức tới nơi, nhưng người giỏi nhất trong cung không có đây.
- Ngươi mau đi lấy thuốc cầm máu, ngươi mau đi lấy ít nước lại rửa vết thương đi. Nhanh lên.
Người vừa mới ra lệnh kia là Sở thái y, chuẩn bị hết đâu vào đấy, y đưa tay vừa chạm vào áo của LIÊN THÀNH thì cậu liên tục nôn ra máu. Nôn mỗi lúc còn nhiều, nhưng toàn máu đen, nếu không cầm máu kịp thời thì độc không chết, nhưng chết vì mất máu quá.
So với ồn ào bên cậu thì bên HẠO KHIÊM lại khác, Lục quí phi giờ đang ôm chặt tay hắn. Mặt lúc nào cũng sợ hãi, ứa nước mắt.
- Hoàng thượng, Lục quí phi không sao, chỉ là bị trật chân thôi. Nghi ngơi vừa bữa là khỏi. Giờ thần xin phép, thần có chuyện gấp cần làm.
- Ngươi làm gì mà gấp gáp quá vậy. Bộ trong cung còn chuyện gì sao.
- Xin hoàng thượng thứ tội. Nếu thần không đi ngay bây giờ chỉ sợ đầu thần khó giữ được với thái hậu.
HẠO KHIÊM nhíu hai hàng lông mày lại với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-sung-sao-ta-khong-can/1476936/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.