- Ngươi nói còn hai người nữa?
- Vâng. Vẫn còn hai người nữa, nhưng cách ăn mặc của họ rất kỳ lạ.
- Có phải họ mặc y phục đen, một người tóc màu hạt dẻ, còn người kia tóc màu trắng. Đặt biệt họ để tóc ngắn, rất gọn đúng chứ.
- Đúng vậy thưa công tử, nhưng họ đều bị thương ngất đi nên nô tỳ đã mạo mụi đem họ vào cung trị thương lun ạ.
Họ ở trong cung, họ vẫn chưa chết. Chỉ tưởng mình mình lạc về đây không ngờ lại còn có hai người họ nữa. Tốt quá rồi, như vậy cậu không phải cô đơn, không phải sống một mình ở nơi này rồi. Trong lòng thì nhảy lên vui sướng, ngoài mặt thì vẫn bình thản như không liên quan gì đến ta vậy.
Nhìn thấy vẽ mặt càng ngày càng muốn giết người đó của cậu. Tiểu Liên cô gái bé nhỏ của chúng ta tưởng mình lén đem họ vào cung là sai nên lập tức quỳ xuống cuối đầu nhận tội với cậu. Cô cứ đập đầu mình xuống nền miệng thì luôn nhận mọi tội lỗi.
- Công tử, nô tỳ sai rồi. Mong công tử trách phạt.
- Sai? Ngươi sai cái gì? Ta chưa nói gì ngươi mà.?
Cậu khó hiểu nhìn cô đang cuối đầu quỳ dưới chân mình. Sai gì chứ, cậu cảm ơn cô còn không hết sao lại trách phạt cô. Cậu cuối xuống đỡ cô dứng dậy, cười một nụ cười thật tươi nhìn cô rồi nói.
- Sao lại sai, sao ta lại phạt ngươi trong khi ngươi làm rất tốt chứ. Ta cảm ơn ngươi còn không hết, cảm ơn ngưoi đã ra tay cứu hai vị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-sung-sao-ta-khong-can/1476919/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.