Chương trước
Chương sau
“Không khác là chết nhiều lắm. Hắn ở trước mắt bao người giết hai người nhà Đoan Mộc, trừ phi trẫm khai ân nếu không ngươi cho là hắn còn có thể có đường sống sao?”
Vân Tiên nhìn hắn, trong mắt có cầu xin“Hắn là đệ đệ ngươi.”
“Đệ đệ thì thế nào? Dám cùng trẫm tranh đoạt người yêu, trẫm sẽ giết không tha!” Ngữ khí của Sở Du tàn nhẫn.
“Vậy ngươi muốn như thế nào mới có thể buông tha tính mạng của hắn?”
“Như thế nào?” Sở Du cười tà mị, lấy cây trâm trong tay hắn để qua một bên, ngữ khí có chút mập mờ“Nếu ngươi biết lấy lòng trẫm, nói không chừng trẫm sẽ tha cho hắn một mạng.”
Mắt có ánh sáng hiện lên, Vân Tiên cắn răng“Ta muốn không phải là không chừng mà là nhất định!”
“Nhất định?” Sở Du cười, ngón tay xoa lên cằm hắn, tinh tế vuốt ve“Trẫm muốn ngươi theo trẫm ba năm, trẫm lập tức thả hắn, ngươi có bằng lòng hay không?”
Không có chút do dự Vân Tiên gật đầu“Được.”
Một chữ làm cho ánh sáng trong con ngươi Sở Du lạnh hơn, tay hắn tăng thêm lực đạo cắn răng nhìn Vân Tiên nói:“Ngươi biết không? Trẫm tình nguyện ngươi cự tuyệt.”
Vân Tiên không đáp chẳng qua chỉ trầm mặc.
Sở Lăng ở nhà giam ngây người ba ngày, ba ngày qua hắn không nói lời nào, chẳng qua tựa vào trên vách tường mỉm cười nghĩ người trong lòng.
Cánh cửa đột nhiên vang lên, Sở Lăng giương mắt không chút để ý thần sắc biến thành khẩn trương, thất thần nhìn người trước mắt không biết phải nói gì.
Vân Tiên chậm rãi sải bước đến trước mặt hắn, nhìn thấy gương mặt xanh xao của hắn trong lòng cảm thấy đau, nhưng trên mặt vẫn không chút thay đổi.
Sở Lăng rốt cục lấy lại tinh thần, câu đầu tiên nói đó là:“Sao ngươi lại tới đây?”
Vân Tiên không đáp lời, Sở Lăng đột nhiên bắt lấy hai tay hắn nói:“Đệ không phải trở về sao? Tại sao còn ở đây nha?”
Bộ dạng Vân Tiên phục tùng, thấp giọng nói:“Huynh có thể đi ra ngoài.”
“Đi ra ngoài?” Sở Lăng không rõ cho nên.
Vân Tiên thoát khỏi tay hắn, vẻ mặt đạm mạc nói:“Vân Tiên đã là người của Hoàng Thượng cho nên sẽ không rời đi. Vân Tiên tạ ơn Vương gia thay Vân Tiên báo thù, Vân Tiên đã cầu Hoàng Thượng buông tha Vương gia, Vương gia nên mau rời đi.”
“Người của Hoàng Thượng?” Cố ý nhìn thẳng mắt hắn,Sở Lăng dần dần thất vọng, trong mắt hắn cái gì cũng không có.
“Đúng”
Tim chợt đau thắt, sắc mặt Sở Lăng tái nhợt, sau đó lắc đầu“Không thể, không thể,đệ là vì cứu huynh đúng hay không? Đúng hay không?”
“Vân Tiên vì cứu Vương gia cũng vì chính mình.” Vân Tiên đón nhận ánh mắt lạnh lùng của hắn, khóe môi hắn phiếm ra cười lạnh nói nhỏ:“Vương gia đã nhìn sai con người của Vân Tiên.”
Sở Lăng trong khoảnh khắc cảm thấy mơ màng.
Huyết khí dâng lênVân Tiên lại cố gắng nhịn xuống, vẫn như cũ nói:“Vân Tiên vốn là người muốn một bước lên mây. Vân Tiên muốn báo thù càng muốn nổi danh khắp thiên hạ.” Hắn nhìn hắn mang theo khinh thường“Cho nên Vương gia lại bị Vân Tiên lừa.”
“Không phải!” Sở Lăng nhanh bắt lấy vai hắn, trên mặt tràn đầy không tin“Không đúng không đúng không đúng,đệ không phải như thế đúng không? Mấy ngày hôm trước chúng ta còn nói quá, sau khi báo thù đệ và huynh sẽ ở cùng một chỗ…”
“Lời này ngươi cũng tin sao?” Hắn cười lạnh,nụ cười lạnh đến trong xương.
Sở Lăng chấp nhất nhìn hắn, kỳ vọng tìm được tia thật lòng. Hắn thất vọng rồi, cho nên đầu ngón tay một chút một chút buông ra, sắc mặt một chút một chút chìm xuống.
Cổ họng nghẹn lại,đầu mê muội làm cho hắn thiếu chút nữa rồi ngã xuống. Vân Tiên dùng sức bắm vào lòng bàn tay chính mình, đau làm cho thần trí hắn khôi phục một chút“Sau này… Tự giải quyết cho tốt.” Môi mỏng phun ra vài chữ, hắn không nhìn hắn đi thẳng ra ngoài.
Từng bước một, càng ngày càng xa.
Từng bước một, giống như dẫm nát trong lòng hai người.
Nước mắt trong mắt Sở Lăng chảy xuống.
Vân Tiên đi ra khỏi đại lao, cước bộ dần dần chậm lại. Hắn dùng tayche ngực, nơi đó nặng nề dường như muốn nổ mạnh.
Tích tích máu tươi chảy xuống y phục, đập vào mắt kinh hãi. Hắn lại như cũ đi, cố gắng sải bước không người dám ngăn trở. Gương mặt tuyệt sắc của hắn càng phát ra tái nhợt, máu chảy càng ngày càng nhiều.
Phía trước, Sở Du mỉm cười đứng đó chờ.Khi nhìn thấy hắn đi ra có chút thỏa mãn. Nhưng đột nhiên liền lắp bắp kinh hãi.
Vân Tiên ngẩng đầu nhìn dương quang sáng lạn, nụ cười càng phát ra sáng lạn, máu đỏ theo khóe miệng chảy xuống, nhiễm đỏ mảng lớn y phục trước ngực.
Đầu của hắn rốt cục mê muội, thấp giọng nói hai chữ “Sở Lăng”, sau đó nhắm mắt lại.
Hôm nay nhóm thái y phá lệ bận rộn kích động, bọn họ ngày thường thấy Hoàng Thượng tao nhã lần đầu tiên trên mặt có tức giận ngập trời, đều làm cho người ta nhìn nơm nớp lo sợ.
Rốt cục bảo vệ được tánh mạng người trên giường, nhóm thái y đều bị một phen mồ hôi lạnh.
Mắt Sở Du trói chặt  mặt người nằm trên giường, nghe xong thái y tự thuật, mi nhíu lại lạnh nhạt nói:“Nói như vậy, hắn là úc khí sở kết?”
Thái y liên tục gật đầu“Tâm bệnh phải có tâm dược chửa trị, thần chỉ có thể cứu trị, nếu muốn khỏi hẳn thì phải dựa vào chính hắn.”
Đôi mắt rét run,Sở Du phất phất tay để cho tất cả mọi người lui ra.
Ngồi ở bên giường, ngón tay mơn trớn mi Vân Tiên, trong lúc ngủ say còn làm cho người ta đau lòng.
Thở dài một hơi, tức giận lại càng sâu,Sở Du đột nhiên bắt lấy vai hắn, mãnh lực dao động, ngoài miệng lại rống giận,“Ngươi đứng lên cho ta, đừng giả bộ ngủ còn không có bên cạnh trẫm ba năm, trẫm sẽ không cho ngươi chết.”
Người ngủ vẫn không tỉnh như cũ, mi lại nhíu lại.
“Tỉnh lại!” Sở Du như cũ gầm thét không ngớt“Nếu ngươi chết, trẫm nhất định sẽ không để yên cho Sở Lăng.”
Vân Tiên đang hôn mê khi nghe được hai chữ “Sở Lăng” hắn liền mở mắt.
Người Trước mắt không phải là Sở Lăng mà là Sở Du,đang nổi giận nhìn chính mình, sắc mặt như phát cuồng.
Sở Du không hề dao động hắn nửa nhưng ngữ khí lại lạnh lẽo hơn“Hắn có cái gì tốt? Ngươi nói cho trẫm biết hắn có cái gì tốt? Đáng để ngươi thanh cao ngạo như vậy bởi vì hắn mà ủy khuất chính mình? Ngươi nói cho trẫm, nói cho trẫm!”
Môi mỏng cười một tiếng,Vân Tiên nhẹ nhàng nhắm mắt lại.
“Ngươi mở mắt ra đừng giả chết, ngươi nói cho trẫm biết!” Sở Du tiếp tục phát cuồng.
“Đó là yêu, ngươi hiểu sao?” Thở dài một tiếng Vân Tiên nói nhỏ.
Tất cả biểu tình dừng lại,Sở Du có trước nay chưa có tức giận nói“Trẫm cũng yêu ngươi, trẫm có thể cho ngươi khắp thiên hạ,những đều Sở Lăng cấp không được cho ngươi nhưng trẫm có thể cho ngươi, chỉ cần ngươi yêu trẫm, chỉ cần ngươi yêu trẫm!”
Vân Tiên không để ý tới hắn. Sở Du nổi giận bá đạo hôn lên môi hắn.
Vân Tiên một chút cũng không chống cự, mặc hắn mút mặc hắn đoạt lấy, mặc hắn trừng phạt.
Sở Du chưa từng kích động như vậy, hắn là Hoàng Thượng cao cao tại thượng, hắn luôn muốn cái gì thì được cái đó, hắn chịu được không được chính là người mình yêu lại không yêu mình.
Cho nên hắn giận, hắn dùng tất cả thủ đoạn, hắn không tiếc dùng phương thức ti tiện đoạt được.
Xé y phục của hắn ra, động tác thô bạo một đường cuồng liệt hôn,Vân Tiên vẫn như cũ không tránh không tránh không giãy dụa chẳng qua chỉ nhắm mắt lại.
Chỉ cần có thể cứu hắn thì chuyện gì cũng được.
Mặt khác hắn cái gì cũng không để ý.
Vốn tưởng rằng hắn sẽ phản kháng, hắn sẽ cầu xin, nhưng mà cái gì cũng không có. Sở Du phẫn hận chính mình sau đó đem chăn đắp lên người của Vân Tiên:“Ngươi không thể chết được, nếu ngươi chết trẫm sẽ không bỏ qua cho Sở Lăng!”
Tiếng bước chân xa dần,Vân Tiên mở mắt. Ánh mắt linh hoạt kỳ ảo còn mang theo khổ sở trước nay chưa có
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.