“Không khác là chết nhiều lắm. Hắn ở trước mắt bao người giết hai người nhà Đoan Mộc, trừ phi trẫm khai ân nếu không ngươi cho là hắn còn có thể có đường sống sao?”
Vân Tiên nhìn hắn, trong mắt có cầu xin“Hắn là đệ đệ ngươi.”
“Đệ đệ thì thế nào? Dám cùng trẫm tranh đoạt người yêu, trẫm sẽ giết không tha!” Ngữ khí của Sở Du tàn nhẫn.
“Vậy ngươi muốn như thế nào mới có thể buông tha tính mạng của hắn?”
“Như thế nào?” Sở Du cười tà mị, lấy cây trâm trong tay hắn để qua một bên, ngữ khí có chút mập mờ“Nếu ngươi biết lấy lòng trẫm, nói không chừng trẫm sẽ tha cho hắn một mạng.”
Mắt có ánh sáng hiện lên, Vân Tiên cắn răng“Ta muốn không phải là không chừng mà là nhất định!”
“Nhất định?” Sở Du cười, ngón tay xoa lên cằm hắn, tinh tế vuốt ve“Trẫm muốn ngươi theo trẫm ba năm, trẫm lập tức thả hắn, ngươi có bằng lòng hay không?”
Không có chút do dự Vân Tiên gật đầu“Được.”
Một chữ làm cho ánh sáng trong con ngươi Sở Du lạnh hơn, tay hắn tăng thêm lực đạo cắn răng nhìn Vân Tiên nói:“Ngươi biết không? Trẫm tình nguyện ngươi cự tuyệt.”
Vân Tiên không đáp chẳng qua chỉ trầm mặc.
Sở Lăng ở nhà giam ngây người ba ngày, ba ngày qua hắn không nói lời nào, chẳng qua tựa vào trên vách tường mỉm cười nghĩ người trong lòng.
Cánh cửa đột nhiên vang lên, Sở Lăng giương mắt không chút để ý thần sắc biến thành khẩn trương, thất thần nhìn người trước mắt không biết phải nói gì.
Vân Tiên chậm rãi sải bước đến trước mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-sung-cua-vuong-gia-ba-dao/202888/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.