Khi hắn muốn bắn ra khúc cuối cùng,có một người đột nhiên nhảy lên giữa không trung lóe lên hàn quang, chỉ một cái chớp mắt máu bắn ra khắp nơi.
Máu là của Đoan Mộc Lượng và Đoan Mộc phu nhân, người ra tay lại là Sở Lăng.
Dây cung đứt, Vân Tiên khiếp sợ nhìn hắn.
Hắn lại không nhìn hắn ánh mắt lạnh lùng mang theo một tia cười lạnh.
Mọi người chưa có phục hồi tinh thần, không biết tiếng thét chói tai của ai vang lên, phần đông thị vệ tiến vào đây.
Bảo vệ Hoàng Thượng, sau đó đem kiếm đặt lên trên cổ Sở Lăng.
Xung quanh bối rối, tiếng thét chói tai nổi lên bốn phía, tiếng khóc cũng vang lên.
Giống như ai cũng không động.
Vân Tiên không có.
Sở Lăng không có.
Vân Tiên vẫn nhìn hắn, thiên địa vạn vật giống như không có ở đây,hiện tại chỉ có hắn mỉm cười.
Đầu của Đoan Mộc lượng và Đoan Mộc phu nhân đều bị Sở lăng dùng kiếm lưu loát cắt xuống, căn bản không có còn sống. Đoan Mộc Mộng khóc rống giận dữ sải bước đến trước mặt hắn, nâng cánh tay lên đánh hắn một cái.
Cái tát mạnh đến nỗi ai nhìn thấy đều mềm lòng. Nếu là một tháng trước Sở Lăng nhất định cũng sẽ mềm lòng. Nhưng hắn lúc này không có.
Hắn bất động không nói lời nào, trên mặt mang theo nụ cười sáng tỏ.
Hiện trường không khí cương lãnh,Sở Du rốt cục đứng lên đi đến trước mặt Sở Lăng nói:“Hoàng đệ, đệ vì sao như thế?”
Sở Lăng ngẩng đầu nhìn hắn.
Hai người gương mặt gần giống nhau, bọn họ vốn là huynh đệ.
“Đệ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-sung-cua-vuong-gia-ba-dao/202887/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.