Sáng sớm tin mơ, Thịnh Lật cả người trơn bóng chạy ra khỏi gian nhà tranh. Thác Bạt Hoàn Thành từ trong nhà cầm quần áo muốn đưa cho Thịnh Lật. Thịnh Lật lại hô lớn bảo ngừng.
“Huynh cứ để y phục ở đấy, ta tự mình đến lấy được rồi ~”
Mới sáng sớm, Thác Bạt cầm thú lại nổi chứng động dục, haizzz, bản thân y chịu không nổi có được không!
Sau khi mặc quần áo tử tế, Thịnh Lật cảm giác mình nhất định phải giữ một khoảng cách với Thác Bạt Hoàn Thành, kết quả lại nghiêm trọng đánh thức Thác Bạt Hoàn Thành.
Thác Bạt hằng thành vừa vặn ôm một cái hộp ra ngoài, Thịnh Lật đã sớm kỳ cảm thấy lạ không biết bên trong giấu cái gì để Thác Bạt Hoàn Thành xem như bảo bối, nội tâm tỏ vẻ kháng nghị ghen ghét dữ dội.
“Sao ngươi lại ở chỗ này, vừa lúc ta có chuyện muốn tìm ngươi!” Thác Bạt Hoàn Thành ngồi xuống.
“Thật trùng hợp, ta cũng có chuyện muốn tìm huynh.” Thịnh Lật vô cùng nghiêm túc nhưng mỗi khi thấy khuôn mặt này, trái tim lại đập loạn nhịp cả lên, nhấp một ngụm trà lấy hết can đảm nói: “Thác Bạt Hoàn Thành, ta có......” Thịnh Lật còn chưa dứt lời đã bị ánh mắt sắc bén của Thác Bạt Hoàn Thành phóng chết ngay lập tức.
“Ngươi mới vừa gọi ta cái gì? Xem ra buổi sáng hôm nay dạy dỗ ngươi còn chưa đủ, đúng không?” Thác Bạt Hoàn Thành nheo lại đôi mắt lập lòe ánh sáng.
“Tướng công ~~~~” Cửa ải đầu tiên của Thịnh Lật xem như chấm dứt.
“Ừm!” Thác Bạt Hoàn Thành biểu tình hòa hoãn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-sung-cua-tuong-quan/1308065/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.