Bởi vì hai người quyết định ẩn cư, không có hạ nhân bên người, rất nhiều việc phải tự thân vận động.
Sáng sớm hôm nay, hai người mang theo dao bầu cùng đi lên núi đốn củi. Dọc theo đường đi, khát nước có thể ăn quả đào, không biết có phải hoang sơn có nhiều tẩm bổ hơn không mà mấy quả đào nơi này vừa mọng nước lại ngọt lịm, Thịnh Lật ăn suốt sáu tháng vẫn chưa ngấy.
“Woa, nhìn xem, nhìn xem, quả đào nơi đó thật to a……” Thịnh Lật nắm lấy góc áo Thác Bạt Hoàn Thành, chỉ cho hắn nhìn. Đúng a, nơi đó treo lủng lẳng một quả to tròn, trông thôi đã rất ngon.
Thác Bạt Hoàn Thành bĩu môi.”Muốn ăn?”
Thịnh Lật lập tức dùng sức gật đầu.”Ừm, rất muốn ăn ~”
“Muốn ăn lắm ư?” Thác Bạt Hoàn Thành hỏi thêm lần nữa.
Thịnh Lật liều mạng dùng sức gật đầu.”Ừ ừ!”
“Được rồi!” Thác Bạt Hoàn Thành nhìn ánh mắt tha thiết chờ mong của Thịnh Lật, không để y chờ lâu liền gật đầu.”Để ta đi hái!”
Dứt lời, Thác Bạt Hoàn Thành khiêng sọt đi về phía trước, vừa đi vừa nói: “Ai bảo ngươi tối hôm qua bắt ta nấu cơm!”
“Hừ, quỷ hẹp hòi!” Thịnh Lật nghe vậy giận giỗi đi theo về phía trước. Hai người rất nhanh đạt tới mục đích, Thịnh Lật cầm lấy đao bầu bắt tay đốn cây.
“Để ta giúp một tay!” Thác Bạt Hoàn Thành có ý tốt muốn tới bồi tội.
“Ngừng, không cần huynh giúp!” Thịnh Lật giơ lên đao nói: “Ta đi bên kia, huynh, không cho phép đi theo ta!”
Thác Bạt Hoàn Thành đành ăn ngậm bồ hòn, không thể làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-sung-cua-tuong-quan/1308064/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.