Trên người máu chảy như suối, Điền Bảo mặt trắng bệch,
"Vâng.... Là..."
Đường Tử Ngôn rủ mắt xuống nhìn hắn, "Lừa gạt tao?"
Phỉ Thất nghe vậy đem họng súng nhắm lên đầu Điền Bảo.
Đường Tử Ngôn lắc lắc tay, "Chờ một chút, hắn không trụ được nữa rồi."
Điền Bảo nới lỏng tay đang nắm chặt ống quần Đường Tử Ngôn, đồng tử tan rã, nằm xụi lơ trên mặt đất.
Phỉ Thất buông súng, ngồi xổm kiểm tra nửa ngày, sau lại đem người trong tay giao cho tiểu đệ,
"Đường ca, nó ngất rồi, em thấy chảy không tính là nhiều máu, nó hẳn là đau chóng mặt đấy."
Đường Tử Ngôn liếc nhìn người trên mặt đất, "Đưa đi trị đi, đừng làm cho nó chết."
Phỉ Thất đáp một tiếng, đón lấy người đem Điền Bảo khiêng đi.
Đường Tử Ngôn định rời đi thì thấy có gì đó không ổn, vừa ra ngoài đã có một tiểu đệ tới đón, nói là Mạc lão gia đang ở yến khách của Đông Hải, lão nhìn thấy xe Đường Tử Ngôn ở phía dưới liền muốn đi tới chào hỏi
Đường Tử Ngôn nghĩ thầm lão già nhận tin cũng nhanh đấy, chính mình bắt người vẫn chưa tới một ngày, hắn đã đến thăm.
Nhưng không thể không gặp, dù sao về sau còn muốn giữ quan hệ.
Đường Tử Ngôn phân phó Phỉ Thất đưa Điền Bảo về, sau đó dẫn hai ba người đi qua gặp lão Mạc.
Lão Mạc tại Đông Hải bao hết một gian, gặp Đường Tử Ngôn tới, vội vàng vài bước tiến lên, nắm tay,
"Tiểu Đường như thế nào còn tới, mày nói một tiếng, chú đi qua thăm mày là được."
Đường Tử Ngôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-sac-nhu-dao/202377/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.