Khi đó Đường Tử Ngôn luôn cảm giác mình sắp chết đến đến nơi rồi, nhưng lại luôn không chết được, bị thương đã có người bôi thuốc cho, phát sốt rồi liền được lôi đến bệnh viện truyền nước.
Cũng không biết người khác thời điểm điểm mười mấy tuổi sống như thế nào, làm thế nào mình lại sống đầy máu máu me như vậy.
Điều này làm cho tính cách Đường Tử Ngôn có chút kì quái, rõ ràng là một đứa trẻ vừa cứng rắn vừa không chịu khuất phục, biểu hiện ra bên ngoài lại mềm yếu như một phế vật.
Bởi vì ở chỗ này, càng cương ngạnh càng bị đối đãi thô bạo, tạm thời thỏa hiệp còn có thể quanh co vòng vèo cầu thắng.
Sự thật chứng minh thực tế cũng là như vậy, quá hung ác, trái lại cũng không dễ gì làm được mọi việc.
"Cậu còn chờ cái gì nữa?"
Thẩm Hàm quơ quơ tay trước mặt hắn.
Đường Tử Ngôn lấy lại tinh thần, "Không có việc gì."
Chạy trốn gần hết một đêm, Thẩm Hàm cũng rất mệt mỏi, thoa xong thuốc liền nằm thẳng tắp nằm ở trên giường giãn người, "Thật sự là mệt mỏi.."
Về sau nhớ tới cái gì đó, anh ta liêng đứng dậy cởi áo khoác toàn bụi ra, đến chỗ quần dài do dự một chút, cuối cùng vẫn là mặc nằm xuống.
Đường Tử Ngôn nhìn bộ dạng không hề cố kị của anh "Cậu không sợ sao?"
Thẩm Hàm nhìn chằm chằm vào trần nhà, "Sợ cái gì?"
" Cậu không sợ tôi...". Đường Tử Ngôn không nói ra những lời sau.
Thẩm Hàm suy nghĩ một lát, "Có chút, nhưng tôi cảm thấy cậu rất tốt,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-sac-nhu-dao/202376/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.