Thẩm Hàm còn tưởng rằng hắn tức giận, liền vội vàng nói, "Không phải.... Ý của tôi là..."
"Trở về nhà cũ." Đường Tử Ngôn yên lặng nhặt y phục mặc lên, lại cùng lái xe nói một câu, "Gọi cho Phỉ Thất, bảo hắn không cần đi cùng xe này, tìm nơi nào đem người dàn xếp cho tốt."
Lái xe lên tiếng, một bên quay đầu, một bên lấy điện thoại cầm tay ra gọi điện thoại.
Thẩm Hàm một lần nữa mặc lại quần, mặt có chút đen.
Đường Tử Ngôn bên cạnh cười hắn, "Cậu còn có thể xuyên thẳng [mặc vào] quần đây này."
Thẩm Hàm lườm hắn một cái, nghĩ thầm lấy còn không do cậu, bỏ dở giữa chừng thật sự là hại chết người.
Nhưng anh không nói gì, chỉ thản nhiên nói: "Trả áo khoác cho tôi."
Đường Tử Ngôn quấn chặt chiếc mũ T của Thần Hàm, kéo khóa đàng hoàng rồi ném chiếc áo sơ mi đã cởi ra trước đó, "Cậu mặc cái này."
Thẩm Hàm mặt cứng đờ, "Mặc cái này? Áo sơ mi khoác ngoài áo phông trông rất không có phẩm vị.."
Đường Tử Ngôn đội mũ trùm đầu lên, "Không sao, tôi đã thấy ít hơn cái này rồi."
Cái mũ có chút to, che khuất đắt điệp của Đường Tử Ngôn, chỉ lộ ra thẳng tắp sống mũi.
Thẩm Hàm thấy thế cười cười, "Là Hứa Vãn Hà sao?"
Đường Tử Ngôn hơi mím môi, "Lời này cũng đừng nói trước mặt hắn, bất quá lần tới, sợ là ngay cả tôi cũng không thể nào cứu được cậu."
Thẩm Hàm đáp ứng, sau lại một câu không một câu có cùng Đường Tử Ngôn nói chuyện.
Ước chừng nửa giờ, lái xe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-sac-nhu-dao/1311868/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.