Đường Tử Ngôn cười cười, "Thật trùng hợp."
Thứ Tư nịnh nọt, "Không phải sao, Đường ca thật sự không thay đổi chút nào, đẹp trai quá..."
Giọng điệu Đường Tử Ngôn vẫn lịch sự như mọi khi, lãnh đạm và vô vị,
"Tôi đang muốn tìm cậu, kết quả lại gặp ở đây, thật đúng là bớt đi cho tôi không ít chuyện."
Thứ Tư không rõ tứ trong lời nói, còn đang nghi hoặc, còn chưa tới kịp phản ứng đã bị Phỉ Thất ấn trên mặt đất.
Bị ấn xuống một cái, Thứ Tư mới hiểu được.
Dù sao lăn lộn nhiều năm như vậy, điều này có ý gì, trong lòng cũng đã rõ.
"Đường ca...." Thứ Tư giãy dụa, trên trán nổi gân xanh, "Em đã làm gì, sao anh muốn bắt em..."
Đường Tử Ngôn không nói chuyện, quay đầu liếc sang Thẩm Hàm bên cạnh, "Hôm nay cậu đã làm một chuyện tốt."
Thẩm Hàm đưa tay sờ lên vết xước trên mặt, khẽ hừ một tiếng, "Có thưởng sao?"
Đường Tử Ngôn cười khoác tay lên gáy Thẩm Hàm, "Có, cùng tôi lĩnh thưởng đi."
Thẩm Hàm liếc hắn một cái, dự cảm không tốt, sắc mặt khó coi, ".... Tôi kỳ thật chỉ tùy tiện nói.. Trước đấy thôi bỏ đi.."
Đường Tử Ngôn chỉ đem người ấn vào trong xe, "Tôi rất nghiêm túc, đến đây đi."
Du Hậu vẻ mặt hâm mộ nhìn Thẩm Hàm bị Đường Tử Ngôn mang đi, quay đầu nhìn về phía nam nhân sau lưng, "Thất ca, người ta cũng muốn thưởng a.."
Phỉ Thất thu dọn tàn cuộc, sai mấy tiểu đệ đem Thứ Tư kéo lên xe, làm như không nghe thấy.
Du Hậu không tức giận chút nào, giật nhẹ tất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-sac-nhu-dao/1311867/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.