Sau khoảng bốn tuần ăn uống điều độ, tôi cũng gần lấy lại được cân nặng của mình, nhưng cũng chỉ khoảng 40 kg, nhưng dù sao cũng đã có chút thịt hơn khi tôi vừa tỉnh dậy khỏi " giấc mơ" dài đằng đẳng đó.
Tôi được đưa về gia đình để mọi người tiện chăm sóc, hiện tại tôi đã có thể xuống giường và đi lại, nhưng cơ thể vẫn còn suy nhược vô cùng.
Có thể tưởng tượng một cơn bão nhỏ ập tới, tôi đứng trên tầng thượng, hẳn là một hậu quả thãm khóc mà tôi không dám nghĩ tiếp theo là gì.
Rất may, bây giờ không phải là mùa hoành hành của các cơn bão.
Tôi đang nằm trong phòng đọc sách, vẫn chiếc giường êm ái thoang thoảng hương hoa, cửa sổ được làm từ khung gỗ được sơn trắng, từng làn gió đang thổi vào cửa sổ nâng nhẹ hai tấm màn che, anh nắng nhè nhẹ hất xuống nền gạch trắng tinh.
Căn phòng này vẫn không thay đổi, vẫn y như thế, những cuốn sách trên kệ, những chiếc ly thủy tinh vẫn y nguyên trên bàn, mọi thứ đều sáng bóng không vươn một hạt bụi, hẳn là ngày ngày phòng tôi vẫn được dọn dẹp.
Bất ngờ cánh cửa phòng phát ra tiếng động, tôi đưa mắt lên:
"Đã lâu không gặp" Một thằng con trai đang cười tít mắt với tôi, gương mặt điển trai vốn rất quen thuộc, nhưng với tôi có chút gì đó vô cùng "dị ứng" với gã này.
Anh ta đóng cửa phòng lại nhẹ nhàng, thong thả bước đến! Chà chà, ăn mặc cũng rất lịch sự, áo sơ mi trắng ôm sát sao?
Tôi chỉ thoáng trợn tròn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-quoc-nguyen-phi-su-ky/735162/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.