"Nàng không nhớ y sao?" Chính Quân hất cằm hướng ngoài, ý chỉ người ngồi phía sau tấm màn, đang điều khiển ngựa.
Tôi lắc lắc đầu, rõ ràng tôi không biết, tại sao lại hỏi làm gì chứ?
"Là Tuấn Kiệt, là nghĩa huynh của nàng..."
Tôi tròn mắt:
"Nghĩa huynh?" Đưa mắt ra hướng tấm màn che, Tuấn Kiệt vẫn thúc cho ngựa chạy thật nhanh.
Bỗng dưng cảm thấy mình đã vô tình đến mức độ này rồi sao? Nhưng thực sự là tôi không thể nhớ ra, kể cả Chính Quân của khi trước, ký ức đều không có.
Có vẻ như nói với tôi những câu nói không đi đến đâu, Chính Quân đưa mắt nhìn tôi:
"Tên thật của ta là Thiệu Anh, hẳn nàng không nhớ, nàng cứ gọi ta là Chính Quân"
Anh ta làm tôi rối thật rồi, tên thật là Thiệu Anh ư? Khoang đã, tôi có cảm giác rất quen với cái tên này, nhưng tại sao lòng của tôi lại khó chịu đến vậy? Một thứ phức cảm len lõi vào tâm trí tôi, từ hạnh phúc cho đến đau khổ.
Không hiểu sao mắt tôi lại ướt đẫm lệ, tôi như có cảm xúc với cái tên này...
"Nàng không nhớ ngôn ngữ Nam Quốc sao?" Chính Quân nhìn tôi với ánh mắt đượm buồn.
Tôi chỉ biết lắc lắc đầu, nước mắt tràn đầy hai bên má.
Chàng vội đưa tay gạt nước mắt trên má tôi, ôm tôi vào lòng.
Tôi thật vô dụng, tôi không thể nhớ ra chàng, nhưng tôi lại có cảm xúc với chàng, tại sao lại kỳ lạ như vậy?
"Thiếp xin lỗi" Tôi dụi dụi vào ngực Chính Quân khóc thật to.
Tôi biết, hẳn là chàng đau khổ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-quoc-nguyen-phi-su-ky/735157/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.