Không biết từ khi nào, cái nhìn của tôi về thế giới xung quanh trở nên lạnh nhạt, mọi sự vật đều ão não đượm buồn.
Mỗi khi nghe tiếng chim rít líu lo bên ngoài khiến tôi luôn có cảm giác chúng đang hòa thanh chia sẽ nổi đau buồn này với tôi, nhịp điệu tiếng hót càng lên cao trào cang thể hiện nỗi đau đang dâng lên đỉnh điểm.
Hàng trúc xơ xác ũ rũ như nói rằng thế gian này thật buồn chán, chúng mãi mãi không thể nhìn thấy được thế giới bên ngoài sau bức tường lạnh lẽo kia, một không gian u ám ngột ngạt bao trùm khắp nơi.
Dù nỗi đau ấy không giày vò tôi như lúc trước, nhưng nó lại hằn lên trái tim tôi, ký ức tôi một vết thương khó phai mờ, một vết thương gần như chí mạng.
Chưa bao giờ tôi cảm thấy mình tuyệt vọng như lúc này.
Tôi cũng không thể nào nhớ rõ được con người lúc trước của mình như thế nào nữa, tôi dường như qua quên lãng mất, chỉ còn biết chính bản thân mình ở hiện tại, lạnh lùng.
Có lẽ điều mà khiến tôi nghĩ rằng bản thân mình thay đổi chính là thái độ của hai nha đầu bên cạnh tôi, bọn họ khi đối diện với tôi đều tỏ ra lo sợ một điều gì đó, sau tôi mới hiểu, chính mình đã làm họ sợ đến vậy.
Tôi lặng lẽ ngắm bầu trời tối đen không chút tia sáng nào của mặt trăng, cũng chẳng có vì sao nào trên ấy cả, tất cả đều bị mây che khuất.
Tôi đang chờ đợi điều gì vậy? Đợi một cơn gió chăng? Đợi cơn gió ấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-quoc-nguyen-phi-su-ky/735143/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.