Bầu trời đã tối, chỉ còn ánh đèn dầu được đốt trong nhà hắt ra hiên.
Tôi ngồi bó gối suy ngẫm lung tung, cũng không rõ mình nghĩ gì, hết nghĩ đến những chuyện này rồi đến chuyện khác.
Lại nghĩ về lúc trước khi tôi còn ở thế kỷ 21, rồi lại nhớ đến cái phút giây định đoạt cuộc đời mình, khi cơn bão đó ập lên đầu chúng tôi (gia đình tôi).
Không biết mọi người có khỏe không, ba mẹ sao rồi? Anh chị nữa, mọi người chắc đang tìm kiếm tôi, tìm kiếm thân xác này mà không ngờ tôi vẫn sống tốt, vẫn khỏe mạnh, nhưng lại không tồn tại ở cùng một không gian.
Nếu có một điều ước, tôi chỉ ước đây chỉ là một giấc mơ, chỉ thế thôi! Nhưng mọi thứ thật đến nhường này, thì làm sao mà giả cho bằng được?
Cảm giác buồn nôn thật khó chịu! Chẳng lẽ...
Tôi cảm giác không hay cho chuyện này, nhưng nhỡ thật sự đang có một sinh linh nhỏ trong bụng mình thì sao đây?
Tất nhiên tôi không điên mà từ bỏ nó rồi, dù sao cũng là mạng người mà, lại là con của tôi nữa.
Không hiểu sao như phản xạ, tôi đưa tay lên bụng như cố cảm nhận điều gì đó nhỏ nhặt từ sinh linh vẫn chưa thành hình ấy.
Ôi, tôi điên mất! Rõ là lão thái y đó nói xằn bậy, sao tôi lại tin rồi chứ.
Nhưng mà...
"Muội sao chưa ngủ?" Giọng của Tuấn Kiệt làm tôi giật mình quay sang, anh ta vội ngồi bên cạnh tôi xếp bằng lại, tư thế rất ung dung.
Tôi khẽ cười với tư thế ngồi của anh ta, nếu như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-quoc-nguyen-phi-su-ky/735124/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.