Mặc dù đã hứa sẽ gặp lại vào buổi tối, Vi Gia Dịch vẫn rất lo lắng, khăng khăng muốn đưa Triệu Cạnh đến công ty trước khi về nhà. Tài xế chở họ rời khỏi núi Tụ Chương, hoà vào dòng xe cộ. Trong suốt chuyến đi, Triệu Cạnh liên tục nghe và gọi điện thoại, Vi Gia Dịch không hề tỏ vẻ khó chịu. Triệu Cạnh nắm lấy tay anh, và anh cũng không muốn buông ra, lòng bàn tay được Triệu Cạnh làm ấm, nhưng các ngón tay vẫn lạnh lẽo.
Trước khi rời đi, Triệu Cạnh hôn lên đôi môi nhợt nhạt của anh thật mạnh, mong rằng điều đó sẽ khiến Vi Gia Dịch yên tâm hơn.
Đi thang máy thẳng lên tầng trên cùng, không cần phải giảm tốc như lúc đi ở nghĩa trang, Triệu Cạnh bước dài, mặc vào áo vest mà thư ký đã chuẩn bị, chân trái giờ đây không còn dấu hiệu bị thương. Nhân viên văn phòng phía trước mở cửa phòng họp cho anh.
Bên ngoài cửa sổ là những đám mây dày đặc, quanh bàn dài đã tụ tập đầy đủ các lãnh đạo cao cấp, đội pháp lý và đội truyền thông, ai nấy đều có vẻ mặt căng thẳng. Trong lòng Triệu Cạnh trỗi dậy cảm giác trách nhiệm mạnh mẽ hơn trước, vì anh hiểu rõ rằng mình đã là người có gia đình.
Ở tuổi hai mươi tám, Triệu Cạnh cuối cùng cũng hiểu được cảm giác bố mẹ từng nói, rằng có gia đình sẽ khiến người ta cẩn trọng hơn, và có một người chờ đợi ở nhà sẽ khiến người ta chăm chỉ hơn. Cuộc sống của anh lại có thêm một trải nghiệm mới.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-phuong-hai-trieu-song-than-phuong-nam-/3732965/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.