Nếu từ "khéo léo" gợi cho Vi Gia Dịch nghĩ đến cuộc sống, thì "ngây thơ" có lẽ lại đại diện cho sự xa xỉ, càng lớn tuổi càng hiếm hoi. Vi Gia Dịch tưởng rằng mình đã từ lâu không còn cảm giác này, nhưng khi nằm trong vòng tay của Triệu Cạnh, anh như rơi vào một tấm lưới, thả lỏng hoàn toàn từng đường nét trong trái tim, để nó được dò xét tỉ mỉ. Một cách bất ngờ, anh lại tìm thấy chút ngây thơ còn sót lại, và như thể mình có quyền được bộc lộ sự nũng nịu.
Sau khi rúc vào Triệu Cạnh và hấp thụ hơi ấm, Vi Gia Dịch mới ngồi dậy, lấy cho Triệu Cạnh một bộ khăn tắm mới rồi đưa anh vào phòng tắm.
Khi Triệu Cạnh tắm xong, anh bảo muốn tự tay treo bộ đồ mà thư ký chuẩn bị vào tủ quần áo của Vi Gia Dịch.
Vi Gia Dịch nghĩ việc treo đồ lên thì không cần giúp đỡ nên không để tâm lắm, định đi vào phòng tắm, nhưng lại nghe thấy Triệu Cạnh gọi to: "Vi Gia Dịch!"
Bước vào phòng thay đồ, anh thấy tủ của mình đã đầy ắp, không còn chỗ cho đồ của Triệu Cạnh. Triệu Cạnh cầm móc áo lên, không biết phải làm gì, kinh ngạc nhìn Vi Gia Dịch: "Lần đầu anh thấy một cái tủ nhỏ thế này mà lại chứa được nhiều đồ đến vậy."
"Nhiều cái là người khác tặng." Vi Gia Dịch bào chữa, rồi giơ tay giúp Triệu Cạnh dạt hết quần áo qua một bên.
"Ai?" Triệu Cạnh lập tức hỏi. Được dọn ra chỗ trống nhưng anh không di chuyển, vẫn đứng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-phuong-hai-trieu-song-than-phuong-nam-/3732964/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.