Edit: Hoatinhlinh
Khương Thành Hoài nhìn mèo nhỏ vươn đầu lưỡi nhỏ hồng nhạt, từng chút liếm sữa dê, trông thật thú vị, khóe miệng khó thấy khẽ nhếch lên.
Đào Tiểu Miêu thật muốn tự vả chính mình, ngươi đã là một con mèo hai trăm tuổi, còn không thể chống cự lại dụ hoặc của đồ ăn! Cô một bên liếm sữa một bên nghĩ, nhất định là chịu ảnh hưởng từ thân thể này, kỳ thật bổn mèo ta siêu cấp cao quý lãnh diễm.
Được uống sữa khiến tâm trạng Đào Tiểu Miêu rất tốt, cái đuôi cứ lắc qua lắc lại, chân chó duỗi cổ thật cao, đôi mắt tròn lấp lánh. Cô bày bộ dáng uống còn chưa no, muốn dùng hai chân của mình ôm ống tiêm, khổ nỗi chân quá ngắn, cả nửa ngày cũng không với tới, cứ quơ loạn trên không trung.
Khương Thành Hoài càng xem càng muốn cười, tâm tình trước đây luôn táo bạo, giờ phút này trở nên vô cùng điềm tĩnh. Nửa ống tiêm sữa dê rất mau uống xong, tay hắn hơi dùng sức, muốn đem ống tiêm rút ra.
Nhưng Đào Tiểu Miêu còn chưa có no, liền dùng răng nhỏ cắn lấy ống tiêm, không cho Khương Thành Hoài rút ra.
Hắn một chút mềm lòng cũng không có: "Tuy ăn được là tốt, nhưng cũng cần phải tiết chế, trên mạng nói, mèo ăn một phần, nhưng hơn phân nửa đều thải ra, mày lại uống nhanh thế, một giọt cũng không chừa, uống no đến sắp hỏng rồi."
Nói xong, hắn dùng sức đem ống tiêm lấy mất. Đào Tiểu Miêu hiện tại nhảy không cao, móng vuốt cũng ngắn, mắt trông mong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-phu-tham-tinh-sung-mieu-hang-ngay/2527226/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.