Edit: Hoatinhlinh
"Ta là con gái a!" Đào Tiểu Miêu vừa nhe răng, vừa giơ móng vuốt. Ngươi mà còn không buông tay, ta cào ngươi a.
Khương Thành Hoài buông cô ra: "Mày hung dữ thật." Hắn chưa từng nuôi mèo, hơn nữa Đào Tiểu Miêu còn nhỏ, cuối cùng hắn cũng không thể nhìn ra là em trai hay em gái.
Có Đào Tiểu Miêu ở chung, Khương Thành Hoài cảm thấy thời gian trôi thật nhanh, vỗn dĩ cả tối hắn ở trong phòng làm cho cô cái giường nhỏ, để cô ngủ trên đó, thế nhưng Đào Tiểu Miêu lại tỏ vẻ rất ghét bỏ.
Toàn bộ biệt thự này giờ là lãnh địa của trẫm, sao trẫm có thể chịu thiệt thòi trong cái giường ngủ nhỏ xíu này! Ta muốn ngủ bên ngoài!
Khương Thành Hoài trực tiếp đóng cửa lại: "Không cho phép chạy ra ngoài."
"Meo!" Đào Tiểu Miêu không cao hứng cào cào cửa. Ta muốn đi ra ngoài!
Khương Thành Hoài cười cười, đi đến mép giường, then cửa quá cao, cô nhảy không đến liền không thể mở cửa.
Tưởng tượng đến đầu sỏ gây tội còn đang cười, Đào Tiểu Miêu liền giận sôi máu, cô đứng bằng hai chân sau, chân trước giơ lên, vừa đi tới vừa làm động tác muốn cào.
Đáng tiếc cô không nắm khoảng cách tốt, không chỉ không bổ nhào vào Khương Thành Hoài, còn ngã nhào trên mặt đất.
Khương Thành Hoài rốt cuộc nhịn không được: "Mày rốt cuộc đang làm gì thế?" Tự mình té chơi vui lắm sao?
Đào Tiểu Miêu nằm trên mặt đất khóc không ra nước mắt. Tiểu Bích, ta khổ quá đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-phu-tham-tinh-sung-mieu-hang-ngay/2527223/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.