Chương trước
Chương sau
Edit: Hoatinhlinh

"Ta là con gái a!" Đào Tiểu Miêu vừa nhe răng, vừa giơ móng vuốt. Ngươi mà còn không buông tay, ta cào ngươi a.

Khương Thành Hoài buông cô ra: "Mày hung dữ thật." Hắn chưa từng nuôi mèo, hơn nữa Đào Tiểu Miêu còn nhỏ, cuối cùng hắn cũng không thể nhìn ra là em trai hay em gái.

Có Đào Tiểu Miêu ở chung, Khương Thành Hoài cảm thấy thời gian trôi thật nhanh, vỗn dĩ cả tối hắn ở trong phòng làm cho cô cái giường nhỏ, để cô ngủ trên đó, thế nhưng Đào Tiểu Miêu lại tỏ vẻ rất ghét bỏ.

Toàn bộ biệt thự này giờ là lãnh địa của trẫm, sao trẫm có thể chịu thiệt thòi trong cái giường ngủ nhỏ xíu này! Ta muốn ngủ bên ngoài!

Khương Thành Hoài trực tiếp đóng cửa lại: "Không cho phép chạy ra ngoài."

"Meo!" Đào Tiểu Miêu không cao hứng cào cào cửa. Ta muốn đi ra ngoài!

Khương Thành Hoài cười cười, đi đến mép giường, then cửa quá cao, cô nhảy không đến liền không thể mở cửa.

Tưởng tượng đến đầu sỏ gây tội còn đang cười, Đào Tiểu Miêu liền giận sôi máu, cô đứng bằng hai chân sau, chân trước giơ lên, vừa đi tới vừa làm động tác muốn cào.

Đáng tiếc cô không nắm khoảng cách tốt, không chỉ không bổ nhào vào Khương Thành Hoài, còn ngã nhào trên mặt đất.

Khương Thành Hoài rốt cuộc nhịn không được: "Mày rốt cuộc đang làm gì thế?" Tự mình té chơi vui lắm sao?

Đào Tiểu Miêu nằm trên mặt đất khóc không ra nước mắt. Tiểu Bích, ta khổ quá đi ô ô.

Khương Thành Hoài đi qua, trước mắt cô hiện lên một đôi chân thon dài hữu lực, sau đó hắn cúi xuống, ôm cô đặt trên giường.

Nếu hành động của hắn bị dì giúp việc nhìn thấy, khẳng định sẽ rất kinh ngạc. Hắn đến một cọng tóc sót trên giường cũng không chịu được, thế mà lại không chê lông mèo a!

"Ăn chút gì đã, rồi mày vào trong ổ mèo ngủ đi, ta lót tã cho mày rồi."

Đào Tiểu Miêu: "Meo". Hừ, ta không cần tã!

Cô rất thích ăn nên liền ngoan ngoãn ngồi chờ, đôi mắt tròn tròn, trong cổ họng còn phát ra âm thanh khò khè.

Khương Thành Hoài cau mày, dùng điện thoại trong phòng, gọi Giản Đình hỏi: "Vì sao mèo của ta lại cứ khò khè mãi như thế? Có phải nó bị bệnh rồi không?"

Giản Đình trả lời: "Thời điểm nó cảm thấy thoải mái, trong yết hầu sẽ phát ra loại âm thanh này, cậu không cần lo lắng."

Khương Thành Hoài cúp điện thoại, nhẹ nhàng chọt chọt đầu Đào Tiểu Miêu, thấy tai cô lại vểnh lên. Hắn lầm bầm lầu bầu: "Ta khiến mày cảm thấy thoải mái?"

Đào Tiểu Miêu không cao hứng mà lấy chân vỗ vỗ giường. Đừng tự luyến nữa, nhanh lên, mau cho trẫm uống sữa!

Khương Thành Hoài yên tâm, lần này cho cô uống hơn nửa ống. Vốn định tự mình mang cô đến ổ mèo, ai biết Đào Tiểu Miêu ăn xong liền không nhận người, chẹp chẹp miệng tự mình bò đi.

Giường ngươi thấp như thế, còn làm màu, ta cần ngươi ôm à? Bổn mèo có thể!

Khương Thành Hoài thấy cô muốn nhảy lên giường, nhướng mày. Giường đúng là không cao, nhưng lúc Đào Tiểu Miêu nhảy chân không đứng vững, khiến cô té xuống, càng bi ai hơn chính là mặt hướng xuống đất!

Cũng may thân mình cô phi thường mềm mại, trực tiếp lộn ngược ra sau, ngoan ngoãn nằm dài trên mặt đất.

Khương Thành Hoài thật sự nhịn không được cười, vừa cười miệng vết thương liền đau. Ha ha ha, hắn lẽ ra nên chụp lại một màn vừa nãy, vì sao lại có con mèo ngốc như thế.

Ngươi cho rằng như thế là xong? Đào Tiểu Miêu vốn dĩ không giống đám mèo kia, cô biết thế nào gọi là mất mặt a!

Thính giác của cô cực kì nhạy bén, chỉ cần nghe được Khương Thành Hoài thay đổi hơi thở, liền biết hắn đang cười, làm sao bây giờ?

Nghĩ nghĩ, cô liền nằm ì trên mặt đất, còn bày ra bộ dáng cái gì cũng chưa phát sinh, liếm liếm chân.

Ai nha, chân ta thật thơm a, còn có mùi sữa nữa. Cái gì? Ngươi nói vừa mới có con mèo bị quăng xuống đất hả? Ai nha, dù sao ta cũng không thấy được.

Khương Thành Hoài rốt cuộc nhịn không được, ôm bụng cười rộ lên, cuối cùng bảo dì giúp việc mang cô đi.

Hắn sợ tiếp tục để cô trong phòng, vết thương ở bụng vừa mới khâu tốt lại nứt ra mất. Người bệnh vẫn nên bình tâm tĩnh khí một chút thì tốt hơn.

Nhưng mà...... Ha ha ha ha mèo con thật sự rất ngốc a!

Sau khi Đào Tiểu Miêu ra ngoài, hệ thống Bích Giang nhắc nhở: "Ký chủ, người đạt được rương bảo vật 【 yêu thích của nam phụ】*1, có muốn mở hay không?"

Cô có chút kích động, thế nhưng còn có rương bảo vật! "Mở!"

Ánh sáng mở rương lóe lên, Bích Giang 1.0: "Chúc mừng ký chủ đạt được đạo cụ 【thân thể người 】*10 phút."

Oa! Đào Tiểu Miêu sợ ngây người, Khương Thành Hoài hào phóng thế à? Phải biết rằng, trong thương thành, chỉ cần đổi lấy thân thể 1 phút thôi, cô cũng nghèo đến không đủ tích phân để đổi.

Nhưng mà cái rương bảo vật này đến như thế nào vậy? Cô cẩn thận hồi tưởng lại sự việc vừa mới xảy ra...... Trừ bỏ việc vừa bị mất mặt, cũng không có chỗ nào đặc biệt a.

Cô tò mò hỏi: "Tiểu Bích à, rương bảo vật mở ra toàn bộ đều là cái này sao?"

Bích Giang 1.0: "Việc này ký chủ nên tự mình tìm hiểu. Xét thấy ký chủ có cơ hội biến thành người trong vị diện này, hệ thống nhắc nhở hữu nghị, nếu ký chủ hoàn thành nhiệm vụ chủ tuyến trước, không bị phát hiện, sau khi rời khỏi vị diện sẽ nhận được 10 vạn tích phân khen thưởng."

Đào Tiểu Miêu cho rằng chính mình ảo giác: "Bao...bao nhiêu?"

Bích Giang 1.0: "10 vạn tích phân."

Trời! Đào Tiểu Miêu bắt đầu đùa nghịch chân mình, đổi một thân thể cần 100 vạn tích phân, nhưng chỉ cần không bị phát hiện, liền sẽ đạt được 10 vạn tích phân khen thưởng! Cô cảm thấy thân thể con người đang hướng cô vẫy vẫy tay!

"Nói cách khác, về sau ta biến thành người, chỉ cần đối tượng nhiệm vụ không biết ta là mèo bọn họ nuôi dưỡng, là ta có được khen thưởng à?"

"Chính là kiểu lý luận này".

"Khen thưởng của mỗi đối tượng nhiệm vụ đều là 10 vạn tích phân?"

"Đúng vậy."

Đào Tiểu Miêu trong mắt cháy lên ngọn lửa hi vọng: "Ta nhất định nhất định hoàn thành nhiệm vụ!"

Bích Giang 1.0 không nói cho cô biết rằng khen thưởng rất khó có được mà chỉ hỏi: "Hiện tại ký chủ có sử dụng đạo cụ hay không?"

Cô lắc đầu: "Hiện tại không cần." Cô dự định để dành vài cái rồi mở một lần.

......

Buổi tối hôm nay, cô dành hơn phân nửa thời gian để tham quan biệt thự, ngay cả bậc cầu thang cũng từng bước từng bước nhảy lên.

Nhớ lại thời điểm muốn đi WC, cô liền đi tìm khay cát, xử lí xong lại dùng chân lấp lấp......

Ngày hôm sau, dì giúp việc phụ trách dọn dẹp chuẩn bị đi tìm lau nước tiểu mèo lại phát hiện kiệt tác của cô trong khay cát mèo! A di đặc biệt kinh ngạc, liền kể với những người khác, nói con mèo Khương Thành Hoài nhặt về kia vô cùng thông minh a, không quấy không nháo không gây rắc rối, yêu sạch sẽ lại còn biết tự đi WC!

Đào Tiểu Miêu nằm trên bàn vểnh tai nghe, đắc ý lắc lắc cái đuôi, hừ, bổn mèo đương nhiên thông minh.

......

Giản Đình ngày hôm sau trở lại, mang đến cho Khương Thành Hoài một vài tin tức. Bọn họ ở thư phòng nói chuyện, trùng hợp Đào Tiểu Miêu cũng ở bên trong tham quan.

"Người ta nói ngươi tìm sao rồi?" Khương Thành Hoài hỏi.

Giản Đình quơ quơ túi văn kiện trên tay: "Cậu đừng vội, chúng ta nói chuyện một chút, cậu mau nói cho tôi biết đi, cậu cùng mấy người đánh cậu có quan hệ gì thế?"

Khương Thành Hoài: "Ta trước nay chưa từng gặp bọn họ, ai biết bọn họ vì sao muốn đánh ta?" Hắn lạnh lùng cười, "Giết ta không thành, ta sẽ khiến cho bọn họ sống không bằng chết."

Bộ dáng âm kiệt như thế làm Giản Đình trong lòng cả kinh. Nếu tiếp tục hỏi sợ lại kích thích đến Khương Thành Hoài, hắn liền đổi chủ đề: "Nói đến chuyện kia đi." Còn mấy tên phạm nhân kia, hắn theo dõi tiến độ thẩm vấn của cảnh sát là được.

Hắn nói, đoạn đường kia tương đối hẻo lánh, không có bất cứ video giám sát nào quay được cô gái mà Khương Thành Hoài đề cập đến.

Khương Thành Hoài hỏi: "Còn dấu vân tay trên di động thì sao?"

Giản Đình lộ ra biểu tình phức tạp: "Cái này......"

"Ngươi nói thẳng đi, đừng có dông dài." Khương Thành Hoài đã muốn làm tốt, người kia còn không muốn xuất hiện.

Ai biết Giản Đình đem điện thoại cùng một phần báo cáo kiểm tra đo lường đưa cho hắn, Khương Thành Hoài vừa thấy hình ảnh, liền ngây ngẩn cả người.

Mặt trên điện thoại có vân tay của hắn cùng Giản Đình, còn có dấu chân của mèo! Ngoài ra không có dấu vân nào khác!

"Sao lại thế này?" Khương Thành Hoài gọi Giản Đình đem Đào Tiểu Miêu ôm lại đây, lấy móng vuốt của cô, đối chiếu với hình ảnh một chút, thật đúng là dấu chân của cô.

"Ngươi không phải định nói mèo của ta dùng điện thoại gọi cấp cứu chứ?" Khương Thành Hoài hỏi Giản Đình.

"Đương nhiên không phải, dấu chân này chắc do nó không cẩn thận để lại." Giản Đình do dự một lúc lâu, thật cẩn thận nói, "Có thể hay không cậu lúc ấy mất máu quá nhiều, sinh ra ảo giác......"

"Đủ rồi." Khương Thành Hoài biểu tình nháy mắt lạnh đi, "Ngươi chính là cảm thấy ta nói hươu nói vượn đúng không, dù sao ta ở trong lòng các ngươi, vĩnh viễn là kẻ chỉ biết gây chuyện thị phi!"

"Thành Hoài, tôi không có ý này......"

"Ngươi ra ngoài đi, ta mệt rồi, ta muốn nghỉ ngơi."

Giản Đình thở dài: "Trường học bên kia, tôi giúp cậu xin nghỉ, mấy tên côn đồ làm cậu bị thương đã bị bắt lại, cậu muốn xử lí như thế nào?"

Đào Tiểu Miêu nghe được vẻ mặt mộng bức, trong óc bỗng nhiên lại bị tắc một đoạn cốt truyện. Dựa theo phát triển của nguyên tác, Khương Thành Hoài cùng mấy người kia bên ngoài đạt thành giải hòa, nhưng sau lưng lại cho người đánh gãy chân bọn họ.

Từ sau lúc kia, tính cách hắn ngày càng bạo ngược, xem ai không vừa mắt đều hung hăng thu thập một hồi, cho nên sau này nữ chủ cự tuyệt hắn, hắn không khống chế được đã tổn thương cô ấy.

Đào Tiểu Miêu tuy rằng không phải con người, nhưng biết tầm quan trọng của pháp luật. Một người nếu không chịu sự khống chế của pháp luật, một lúc nào đó sự việc bộc phát sẽ không thể vãn hồi.

Nếu một người sau này có khuynh hướng bạo lực, có khi nào hắn sẽ ngược đãi mèo? Cô không dám đánh cược. Đào Tiểu Miêu sống trong thành phố, đã từng nhìn thấy rất nhiều con mèo bị ngược đãi đến chết. Những người đó lấy đá nện vào người, dùng dao chọc lạn đôi mắt, dùng mũi tên bắn vào bụng bọn chúng, lột da bọn chúng, khiến chúng nằm trên mặt đất, bị hành hạ đến xương cốt nát bươm rồi tắt thở...... Nếu cô tới chậm, không cứu được những con mèo đó, sẽ tự trách bản thân rất lâu.

Cô hận những người làm tổn thương đồng loại của cô, cũng rất sợ hãi bọn họ.

Nếu cô vẫn còn là linh miêu, sẽ có năng lực tự bảo vệ mình, nhưng mà cô hiện tại không phải a! Cô hiện tại chỉ là một con mèo nhà bình thường, Khương Thành Hoài tùy tiện dùng một đầu ngón tay đều có thể chọc bay!

Không được! Cô nháy mắt gõ vang một hồi chuông cảnh báo, nhất định phải khiến Khương Thành Hoài dùng pháp luật chế tài mấy kẻ đánh người kia, không thể để hắn dùng bạo lực trở thành thói quen!

Suy nghĩ nhiều như thế, thời gian trôi qua nhanh như một cái chớp mắt, Khương Thành Hoài sắc mặt nghiêm chỉnh âm kiệt, nói: "Đem bọn họ......"

Đào Tiểu Miêu thê lương mà hét lên một tiếng: "Meo!"

Khương Thành Hoài cùng Giản Đình đều bị hoảng sợ, vừa nói nửa câu đã bị đánh gãy.

Hắn theo bản năng đi tìm, liền thấy Tiểu Miêu không biết từ khi nào lại chạy đến đây, cái đuôi cấp tốc kẹp lên, từ bên chân hắn chạy đi.

Trong lòng hắn lộp bộp một tiếng, chẳng lẽ vừa rồi không chú ý, dẫm phải đuôi nó rồi?

Đang muốn xoay người lại xem xét, Giản Đình ngăn hắn lại: "Cậu còn bị thương, để tôi."

Cẩn thận kiểm tra một phen, Giản Đình nói: "Chắc không có việc gì."

Khương Thành Hoài lại không yên tâm: "Tìm một bác sĩ thú y đến đây đi." Hắn đau lòng ôm lấy Đào Tiểu Miêu, lần đầu tiên trong đời mở lời xin lỗi: "Xin lỗi mày, lúc nãy ta không cố ý, mày có phải rất đau hay không?"

Đào Tiểu Miêu nằm trong lòng hắn, hai chân trước ôm lấy cái đuôi, lấy lệ mà kêu: "Meo meo". Đúng đúng, rất rất đau.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.