Cả ba nhìn nhau một lúc. Phong Nguyên Cực phản ứng trước nhất, đưa mắt nhìn về phía Lâm Tử Nhiên, hài hước cười nói: “Sao đây, Lý đại nhân quan tâm đến sự tình của bổn vương như vậy, chẳng lẽ cũng có ý tứ với bổn vương? Nếu ngươi nguyện ý theo bổn vương, bổn vương thu ngươi cũng không phải không thể.” Phong Nguyên Sùng không nhịn được nữa, phẫn nộ quát lên: “Cô bảo ngươi cút đi.” Phong Nguyên Cực nhún nhún vai, không hề nhiều lời, nhìn Lâm Tử Nhiên một cái thật sâu, để lại cho cậu một bóng dáng tiêu sái. Trong lòng Lâm Tử Nhiên bất đắc dĩ, tuy rằng cậu rất thích ăn dưa, nhưng hôm nay thật là trùng hợp! Phong Nguyên Sùng hít một hơi thật sâu, vẻ mặt khôi phục bình tĩnh, dịu dàng nói với Lâm Tử Nhiên: “Tử Sơ đến tìm Cô có chuyện gì?” Lâm Tử Nhiên vội vàng dâng lên sổ con, báo cáo công việc gần đây. Bởi vì sắp tới sẽ không xảy ra đại sự gì, chuyện Trịnh gia cũng đã sớm kết án, Phong Nguyên Sùng tùy tiện nhìn một cái rồi thôi, cười nói: “Tử Sơ làm việc Cô rất yên tâm.” Nghĩ đến cảnh tượng vừa rồi, Phong Nguyên Sùng suy nghĩ một chút rồi nói: “Tử Sơ yên tâm, Cô sẽ không để Kinh Vương quấy rầy ngươi.” Bây giờ chính mình đã ngồi ổn trên ngôi vị Hoàng đế, lưu hay không lưu Phong Nguyên Cực ý nghĩa không lớn, huống chi mấy năm nay y cũng không yên phận, chỉ sợ rằng đã biết chân tướng năm đó. Chính mình lấy danh nghĩa đại thọ Thái Hậu triệu y về kinh, đặt y dưới mí mắt của mình mà trông giữ, vốn muốn từ từ mưu tính, chỉ là y tuyệt đối không nên làm ra sự tình mơ ước Lý Ký. Phong Nguyên Sùng mất kiên nhẫn nên mới tứ hôn cho Phong Nguyên Cực, nếu bức y chó cùng rứt giậu, vừa lúc đem nhược điểm đưa đến tay y... Chẳng qua y còn trầm ổn hơn hắn tưởng tượng, nói không chừng nhiều năm trước bất quá là diễn trò trước mặt mình mà thôi. Người này không thể khinh thường. Phong Nguyên Sùng thu lại suy nghĩ, nhìn nam tử trước mặt cung kính nghe theo, trên mặt lộ ra một nụ cười ôn hòa: “Bây giờ mỗi lần ngoài công việc, Tử Sơ đều không vào cung. Cô thật hoài niệm những ngày tháng trước kia, khi đó Cô còn chưa phải Hoàng đế, chúng ta ngẫu nhiên sẽ cùng nhau đi du lịch, ngâm thơ đối câu.” Lâm Tử Nhiên rũ mắt nói: “Trước khác nay khác, hiện giờ Hoàng thượng thân là chí tôn thiên hạ, thần tự nhiên không dám bất kính giống như trước kia.” Phong Nguyên Sùng thở dài, đột nhiên nắm lấy tay Lâm Tử Nhiên, nhìn cậu thật sâu: “Nhưng trong lòng Cô, Tử Sơ vẫn luôn là bạn tốt của Cô, không chỉ là một thần tử.” Lâm Tử Nhiên giật mình, hành động này có chút hơi quá đi? Cậu vội rút tay mình về, quỳ rạp xuống đất: “Thần không dám.” Phong Nguyên Sùng trong tay không còn, hắn vất vả hạ quyết tâm muốn thử một phen, ai ngờ Lâm Tử Nhiên quả quyết rút tay lại, hiển nhiên đối với hắn nửa điểm ý tứ cũng không có… Nếu ngươi có thể thích Tề Tuyên, nói vậy cũng không phải là người có ý chí sắt đá, vì sao cứ xa cách lãnh đạm với ta như thế, hay là vì khoảng cách giữa quân và thần? Lệ khí trong lòng Phong Nguyên Sùng chợt lóe rồi biến mất, hắn nhẹ giọng nói: “Ngươi đó, chính là quá mức cứng nhắc, thời điểm không có người không cần cẩn thận như thế, Cô sẽ không tùy ý trách tội ngươi.” Lâm Tử Nhiên cúi đầu nói: “Bất kể ở nơi nào, thần đều là thần tử của Hoàng thượng, điểm này sẽ không thay đổi.” Ánh mắt Phong Nguyên Sùng hơi trầm xuống. Lâm Tử Nhiên nói: “Nếu Hoàng thượng không có việc gì, thần xin cáo lui.” Phong Nguyên Sùng nhìn cậu: “Được.” Lâm Tử Nhiên nhanh chóng đứng dậy rời đi, trái tim khẩn trương đập nhanh kinh hoàng. Tuy Phong Nguyên Sùng chưa nói gì nhưng không hiểu tại sao, cậu lại có một linh cảm rất xấu... Giống như có chỗ nào đó không đúng. Lâm Tử Nhiên đi ra khỏi hoàng cung, không ngờ lại thấy Phong Nguyên Cực đợi ở bên ngoài. Nam nhân nghiêng đầu nhìn cậu, khuôn mặt thâm thúy sắc bén dường như có chút phức tạp. Lâm Tử Nhiên dừng chân, cẩn thận nhìn y. Phong Nguyên Cực từng bước đi về phía trước, con ngươi màu nâu u ám, khóe môi giương lên, thần thái tự nhiên cười nói: “Hoàng huynh nói cái gì với ngươi? Làm sao bộ dáng thất hồn lạc phách thế kia, sẽ không phải có người mới quên người cũ đi..” Ngày thường Lâm Tử Nhiên nghe mấy lời này chả sao cả, dù sao cũng chỉ là lời đồn vô căn cứ thôi, nhưng lúc này trong lòng cậu có chút loạn, trầm giọng sửa lại: “Hồ ngôn loạn ngữ, ta và Hoàng Thượng chỉ là quân thần, Kinh Vương không cần lại nói mấy lời này nữa.” Phong Nguyên Cực nhướn mày, đột nhiên bước tới một bước, nhẹ giọng nói bên tai cậu: “Ta vẫn luôn biết.” Vẻ mặt Lâm Tử Nhiên hơi thay đổi. Phong Nguyên Cực tựa hồ bất đắc dĩ, khẽ thở dài nói: “Nhưng ngươi có bao giờ nghĩ tới hay không, ở trong mắt hắn, có khả năng không chỉ muốn làm quân với ngươi đâu.” Nói xong câu đó liền quay lưng bỏ đi không chút do dự. Kỳ thật y không nên lưu lại gặp mặt Lâm Tử Nhiên, Phong Nguyên Sùng đã sinh ra hoài nghi y, y càng đến gần Lâm Tử Nhiên thì càng bức Phong Nguyên Sùng không dung được y.. Nhưng y vẫn muốn nói câu kia cho cậu. Bởi vì thậm chí ngươi còn không biết, tâm tư hắn đối với ngươi. Có lẽ trong lòng ngươi hiểu rõ, là ta nhiều lời. Nhưng ngươi phải biết rằng không có gì là mãi mãi không thay đổi, khi giá trị của ngươi không áp chế được dục vọng mà hắn dành cho ngươi, thì chờ đợi ngươi sẽ là loại kết cục khác. Lâm Tử Nhiên nhìn theo bóng dáng Phong Nguyên Cực kiên quyết rời đi, không hiểu ra sao, người này lưu lại đây giống như chỉ muốn nói câu này với cậu. Khoan đã, Phong Nguyên Sùng sẽ không thật sự thích cậu đi! Này quá vô lý. Cậu làm gì mà được thích? Chẳng lẽ vốn dĩ Phong Nguyên Sùng có ý tứ với Lý Ký? Nhưng trong nguyên cốt truyện chính miệng Phong Nguyên Sùng ban chết cho Lý Ký, nếu vốn đã thích thì khó tránh quá mức vô tình. Lâm Tử Nhiên lo lắng sốt ruột về đến nhà. Nghĩ tới nghĩ lui vẫn không ngủ được. Tề Tuyên lúc này đã vào ở trong cung Phong Nguyên Sùng, người trong cung đều nói Phong Nguyên Sùng đối với Tề Tuyên sủng ái có thêm, hữu cầu tất ứng, thậm chí không cho phép phi tần trong cung quấy rầy Tề Tuyên, thực sự đem hắn bảo hộ như đầu quả tim. Bây giờ ngay cả bên ngoài cũng truyền ra đủ loại đồn đãi, không biết ra bao nhiêu phiên bản chuyện xưa. Mọi người đều nói Tề Tuyên là chân ái của Hoàng đế. Nói Hoàng đế vì hắn mà không bước vào hậu cung. Rõ ràng cục diện rất tốt, tại sao lại thấy không thích hợp? Lâm Tử Nhiên cố gắng an ủi bản thân, nhất định là mình suy nghĩ quá nhiều, nói không chừng Phong Nguyên Cực đang lừa cậu, dù tên gia hỏa này không đối phó cậu nhưng lời hắn nói không thể tin hoàn toàn. Nhưng vẫn thấy bất an. Lâm Tử Nhiên: “Hệ thống, cậu nghĩ tôi làm nhiệm vụ này thế nào? QAQ” Hệ thống: “Còn tính là chuyên nghiệp.” Lâm Tử Nhiên: “Chỉ như vậy?” Hệ thống: “Cậu còn muốn như nào nữa?” ……………… Lâm Tử Nhiên kinh hồn táng đảm qua mấy ngày, nhưng Phong Nguyên Sùng không còn triệu kiến cậu nữa. Hơn nữa cũng may là hiếm khi gặp Phong Nguyên Cực, cho dù trùng hợp gặp phải, Phong Nguyên Cực cũng không thèm để ý đến bộ dáng của cậu, khiến cậu an tâm. Hai người lại khôi phục bộ dáng nước sông không phạm nước giếng. Lâm Tử Nhiên nhẹ nhàng, hôm nay cậu rảnh rỗi không có việc gì liền chuẩn bị đi giải sầu. Chùa Linh Sơn vô cùng nổi danh ở kinh thành, hương khói cường thịnh. Lâm Tử Nhiên hứng thú bừng bừng đi, cậu không tin quỷ thần, nhưng nghe nói đồ chay ở chùa Linh Sơn phi thường đặc sắc. Nếu nhiệm vụ thực sự thất bại, cũng chỉ có du sơn ngoạn thủy và mỹ thực mới có thể bù đắp tâm tình bi thương của cậu thôi. Tốt xấu không đến cùng một lúc. Lâm Tử Nhiên đi bộ trên con đường nhỏ được dãy núi uốn lượn bao quanh, phong cảnh nơi này thực sự không tệ, đi tới đi lui, phía trước là đình hóng gió ở giữa núi, thế mà lại nhìn thấy hai bóng dáng quen thuộc! Là Phong Nguyên Sùng và Tề Tuyên! Phong Nguyên Sùng thần thái ôn nhu, Tề Tuyên cử chỉ tao nhã, một đế vương anh tuấn trầm ổn cùng một công tử như trời quang trăng sáng, thoạt nhìn một bộ cảnh đẹp ý vui! Trong nháy mắt, tất cả lửa giận trong khoảng thời gian này đều được chữa lành. Thật là tốt. Lâm Tử Nhiên nhanh chóng phản ứng lại, Phong Nguyên Sùng đây là cải trang bồi Tề Tuyên ra ngoài giải sầu, thịnh sủng như vậy, những nữ tử hậu cung của hắn nằm mơ cũng không có phúc phần này! Này có phải là chân ái hay không a! Lâm Tử Nhiên cảm động muốn khóc, đang định chuẩn bị trốn, Tề Tuyên vừa nâng mắt lên liền nhìn thấy cậu. Lâm Tử Nhiên:…. Vẫn nên qua chào hỏi đi. May là lúc này không có ai xung quanh, Lâm Tử Nhiên cung kính đi qua, thấp giọng nói: “Hoàng thượng.” Sau đó cậu liếc nhìn Tề Tuyên một cái nhưng thật nhanh thu hồi tầm mắt, vẻ mặt ẩn nhẫn tựa hồ muốn nhìn lại, nhưng lại không dám nhìn nhiều. Phong Nguyên Sùng có chút ngoài ý muốn, hôm nay hắn bồi Tề Tuyên ra ngoài, không ngờ vừa vặn gặp được Lâm Tử Nhiên, hơi trầm ngâm, cười nói: “Ái khanh cũng ở đây.”
Ngay sau đó hắn chú ý ánh mắt u buồn của Lâm Tử Nhiên, trong lòng càng thêm không vui, xem ra ngươi chưa từng buông bỏ Tề Tuyên. Nghĩ đến đây, Phong Nguyên Sùng cố ý duỗi tay nắm lấy bàn tay Tề Tuyên, vẻ mặt ôn nhu nói: “Cô lại bồi ngươi đi dạo?” Tề Tuyên vẫn không rút tay về, lông mi hắn run rẩy, khẽ liếc mắt nhàn nhạt nhìn Lâm Tử Nhiên một cái, tựa hồ căn bản không muốn bị người quấy rầy, cụp mắt nhẹ giọng nói: “Ta có chút mệt mỏi, không bằng hồi cung.” Phong Nguyên Sùng nghe vậy tự nhiên không phản đối, cười nói: “Được rồi, vậy chúng ta trở về.” Dứt lời liền nắm tay Tề Tuyên rời đi. Lâm Tử Nhiên lần nữa khom mình hành lễ: “Cung tiễn Hoàng thượng.” Hôm nay cậu thực sự rất cao hứng! Thu hoạch ngoài ý muốn nha. Cũng may Tề Tuyên tri kỷ rời đi, bằng không hôm nay cậu phải thủ ở chỗ này, còn phải làm hạ nhân bưng trà rót nước cho bọn họ, lãng phí một ngày đẹp trời. Tiễn đi vai chính công thụ hai vị tổ tông, Lâm Tử Nhiên mỹ tư tư đi ăn thức ăn chay của mình! Tâm tình tốt, ngay cả đồ ăn cũng ngon! ……………… Phong Nguyên Sùng trở lại hoàng cung, vẻ mặt ôn nhu nói với Tề Tuyên: “Nếu như ngươi thích nơi đó, ngày khác Cô lại mang ngươi đi.” Sắc mặt Tề Tuyên thanh lãnh, giọng nói đạm nhiên: “Hoàng thượng trăm công ngàn việc, công vụ bận rộn, không cần cố ý bồi ta.” Phong Nguyên Sùng vỗ nhẹ vào tay hắn, cười nói: “Không sao, trong lòng Cô hiểu rõ.” Tề Tuyên rời đi. Thần sắc trong mắt Phong Nguyên Sùng nháy mắt lãnh đạm xuống. Những năm gần đây An Hà Quốc phi thường cẩn thận, không tiếc chủ động đưa vương trưởng tử đến làm con tin, tuy rằng An Hà Quốc chỉ là một nước nhỏ... Nhưng nằm cùng một giường sao có thể khiến người khác ngủ ngon? Phong Nguyên Sùng sớm đối An Hà Quốc như hổ rình mồi, chỉ cần tìm cơ hội thích hợp, lấy cớ này thu vào túi, chẳng qua lúc này tạm thời không thể rút dây động rừng, cho nên mới biểu hiện giả vờ sủng ái Tề Tuyên, khi chuẩn bị mọi thứ thỏa đáng, lại đánh cho An Hà Quốc trở tay không kịp. Chờ diệt An Hà Quốc xong lại xử trí Tề Tuyên cũng không muộn. Phong Nguyên Sùng quay đầu lại hỏi Bùi Cao: “Cô bảo ngươi điều tra chuyện Phong Nguyên Cực, điều tra như thế nào rồi?” Hắn phải biết rốt cuộc còn có người nào âm thầm đầu phục Phong Nguyên Cực, chỉ cần chờ thời cơ thích hợp một lưới bắt hết. Bùi Cao do dự một lát rồi nói: “Sự tình Kinh Vương đang điều tra, nhưng có một việc.. Nô tài không biết nên nói hay không..” Phong Nguyên Sùng nhíu mày: “Hử?” Bùi Cao đã theo hắn vài chục năm, từ trước đến nay biết nhìn mặt đoán ý, có thể khiến hắn do dự.. Bùi Cao cẩn thận mở miệng: “Là về Lý Ký đại nhân.” Ánh mắt Phong Nguyên Sùng biến đổi, trầm giọng nói: “Hắn làm sao?” Bùi Cao nói: “Lại nói đây cũng là một sự trùng hợp, vốn dĩ nô tài đang cho người điều tra chuyện Trịnh Quân, dù sao chỉ là một tiểu nha đầu, cho dù lúc ấy may mắn trốn thoát, sao có thể lâu như vậy vẫn không tìm thấy, biến mất không chút tăm hơi? Nhất định có người sau lưng an bài, nô tài nghĩ có quan hệ tới Kinh Vương… Vì vậy cho người đến Trịnh phủ tìm kiếm cẩn thận một lần, kết quả tìm thấy cái này ở cửa động núi giả gần đó.” Hắn từ trong tay áo lấy ra một cái trống bỏi tinh xảo, đưa tới trước mặt Phong Nguyên Sùng. Mặt trên của chiếc trống vẫn còn dính vết máu loang lổ, sớm đọng lại chuyển sang màu nâu sẫm. Phong Nguyên Sùng nhìn chằm chằm vào chiếc trống bỏi kia, giọng nói lạnh lẽo: “Tiếp tục.” Bùi Cao vỗ vỗ tay, ôn nhu nói: “Sự tình còn lại, nô tài cho rằng để người này tới nói thích hợp hơn.” Khi tiếng vỗ tay của hắn rơi xuống, một thanh niên mặc hắc y khuôn mặt bánh bao đi tới, hắn quỳ trên mặt đất, cúi đầu nói: “Cẩm Y Vệ Thiên hộ Chương Dụ khấu kiến Hoàng thượng.” Phong Nguyên Sùng nhìn hắn, nói: “Ngươi có chuyện gì muốn tâu?” Chương Dụ có vẻ hơi do dự, nhưng vẫn nói: “Ngày hôm trước Bùi công công tới chỗ chúng ta, cầm lấy một cái trống bỏi dò hỏi tiểu nhân về sự tình Trịnh Quân. Tiểu nhân đã thấy cái trống bỏi kia..” Thấy hắn ấp úng, Phong Nguyên Sùng không có kiên nhẫn, tuy rằng còn chưa nghe xong nhưng trong lòng ẩn ẩn có cảm giác không ổn, lạnh giọng quát: “Nói!” Sắc mặt Chương Dụ tái nhợt, run rẩy nói: “Đêm hôm đó khi xét nhà, tiểu nhân có nhìn thấy cái trống bỏi kia, tiểu nhân có ấn tượng, nó ở bên cạnh núi giả. Hạ nhân Trịnh gia tỏ vẻ đây là trống bỏi của Trịnh Quân, nghĩ lại, tiểu nhân hoài nghi lúc ấy Trịnh Quân tránh đằng sau núi giả.” Bùi Cao nhẹ nhàng trấn an: “Đừng căng thẳng, từ từ thôi, nói hết những gì ngươi biết là được.” Thanh âm Chương Dụ khẩn trương: “Ấn theo lý thuyết, hẳn là chúng ta có thể tìm được nàng, tuy cửa động núi giả kia ẩn giấu rất kỹ nhưng cũng không phải là không phát hiện được... Nhưng, nhưng mà lúc ấy Lý đại nhân đứng ngay trước núi giả, ngài ấy ra lệnh cho chúng ta tiếp tục điều tra, thời điểm chúng ta điều tra ngài ấy vẫn đứng đó không nhúc nhích. Bởi vì, bởi vì Lý đại nhân, chúng ta cũng không có điều tra nơi đó, cho nên, cho nên sơ sót.” Vẻ mặt của Phong Nguyên Sùng đột ngột thay đổi: “Ý của ngươi là Lý Ký yểm hộ nàng, cho nên các ngươi mới không tìm được nàng, đúng không!” Chương Dụ liều mạng dập đầu: “Tiểu nhân, tiểu nhân không phải có ý này, tiểu nhân chỉ nói, kia có thể là ngoài ý muốn, có lẽ Lý đại nhân cũng không phát hiện, cũng không nhất định... Đúng, ngoài ý muốn, khả năng là trùng hợp ngoài ý muốn...Đều do tiểu nhân làm việc không tốt.” Lồng ngực Phong Nguyên Sùng phập phồng kịch liệt, trong mắt tràn ngập tức giận, Lý Ký hắn... Bùi Cao đưa mắt ra hiệu, thái giám bên ngoài lập tức kéo Chương Dụ đang xụi lơ trên mặt đất ra ngoài. Rầm một tiếng. Phong Nguyên Sùng quét hết mọi thứ trên bàn xuống! Sự tức giận trên mặt không thể che giấu! Bùi Cao lập tức quỳ xuống đất khuyên nhủ: “Khả năng chỉ là ngoài ý muốn cũng không nhất định, nô tài cũng là sợ Hoàng thượng suy nghĩ nhiều, nên mới do dự hồi lâu không biết nên nói hay không.. Nhưng sau khi nghĩ tới nghĩ lui, Hoàng thượng là minh chủ thiên hạ, chút việc nhỏ này nô tài không rõ, ngài tất nhiên là có thể suy nghĩ rõ ràng. Nô tài không dám thay ngài làm chủ, nên mới đưa chuyện này cho ngài định đoạt.” Phong Nguyên Sùng bật cười, vẻ mặt tựa như đau đớn lại tựa như cô đơn: “Ngươi cái gì cũng hiểu.” Bùi Cao thấp giọng nói: “Hoàng thượng chớ thương tâm động khí, nếu thân thể bị thương thì không ổn.” Thương tâm động khí. Có lẽ vậy. Mặc dù lúc trước hắn nảy sinh nghi ngờ quá nhiều, nhưng cuối cùng vẫn buông xuống, cho rằng Lý Ký không có khả năng phản bội chính mình, không có khả năng cấu kết cùng Phong Nguyên Cực. Nhưng bây giờ sự thật bày ra trước mắt, tin hay không không phải do hắn quyết định. Cho nên đủ loại lúc trước, đều là ngươi cùng Phong Nguyên Cực liên thủ diễn một tuồng kịch mà thôi. Ta vẫn luôn cho rằng ngươi sẽ là người trung thành nhất, bởi vì ngươi là người rất thuần túy, muốn một thứ rất đơn giản, ta cho ngươi quyền thế vô thượng, ngươi toàn tâm toàn ý làm việc cho ta, bất luận việc này là đúng hay sai.. Nhưng cuối cùng ngươi vẫn phản bội ta. Lòng người dễ thay đổi, hóa ra ngươi cũng như thế. Nhưng mà, vì cái gì cơ chứ? ……………… Buổi tối Lâm Tử Nhiên đang chuẩn bị nghỉ ngơi, bỗng nhiên thái giám trong cung tới truyền chỉ, nói Hoàng thượng có sự tình quan trọng muốn thương nghị. Phong Nguyên Sùng hiếm khi tuyên triệu cậu vào ban đêm, rốt cuộc là chuyện quan trọng gì? Lâm Tử Nhiên rất muốn nghỉ ngơi, nhưng Hoàng đế có mệnh nào dám không đi? Vì thế đành phải khổ bức suốt đêm tiến cung. Ban đêm trong cung đèn đuốc sáng trưng, Lâm Tử Nhiên được thái giám mang vào tẩm cung của Phong Nguyên Sùng. Phong Nguyên Sùng ngồi trong đình viện trống trải, trước bàn hắn bày một bình trà cùng hai chén trà. Lâm Tử Nhiên cung kính đi qua, vừa định dò hỏi Phong Nguyên Sùng có chuyện gì, tầm mắt rơi vào trống bỏi nhuốm máu đặt ở trên bàn, sắc mặt đột nhiên biến đổi. Này không phải là trống bỏi mà cậu vô tình giẫm phải gần núi giả trong đêm xét nhà Trịnh gia sao? Chuyện này cậu có ấn tượng khắc sâu, cho nên liếc mắt một cái liền nhận ra. Tại sao thứ căn bản không nên xuất hiện lại xuất hiện ở đây? Cho dù cậu có ngu ngốc đi nữa cũng phát giác ra điều không thích hợp. Phong Nguyên Sùng mỉm cười nhìn cậu, đôi mắt đen nhánh càng thêm thâm thúy trong bóng đêm, tựa như lốc xoáy không thấy điểm cuối, nhưng giọng nói lại ôn hòa: “Sao Tử Sơ không nói lời nào?” Trán Lâm Tử Nhiên đổ mồ hôi lạnh thiếu nữa liền quỳ xuống, cậu duy trì vẻ trấn định, cung kính hành lễ: “Thần tham kiến Hoàng thượng.” Phong Nguyên Sùng gật đầu: “Ngồi đi.” Lâm Tử Nhiên ngồi xuống đối diện hắn, hỏi: “Hoàng thượng có gì phân phó?” Tầm mắt Phong Nguyên Sùng rơi vào trống bỏi đặt ở trên bàn, nhẹ giọng nói: “Có người dâng vật này lên cho Cô, muốn hỏi Tử Sơ một chút, ngươi có biết vật này hay không?” Này sao cậu không biết được?! Mình nên giảo biện thế nào đây? Nếu là xã hội hiện đại, cậu có thể chết không thừa nhận, chết vô đối chứng, không có camera ai có thể nói cậu có tội? Ai có thể nói là cậu làm? Nhưng đây là cổ đại! Không cần bằng chứng như núi, chỉ cần Hoàng đế cho rằng ngươi có tội thì ngươi liền có tội, huống chi này cũng coi như là bằng chứng như núi rồi..
Nói không chừng còn có nhân chứng, chỉ là mình không biết mà thôi. Phong Nguyên Sùng có điều nắm chắc mới có thể cho truyền cậu tiến cung. Lâm Tử Nhiên: “Tôi cho rằng tôi có thua thì cũng thua trên cốt truyện chủ tuyến, ai mà biết sẽ té ngã ở một góc xó xỉnh không tưởng được như này, thế giới không có nhân quyền thật đáng sợ.” Hệ thống: "… Mặc dù người chơi khi đó nhân từ nương tay, nhưng sự việc này xác thực người bình thường không thể tưởng được, không thể hoàn toàn trách cậu." Lâm Tử Nhiên: “Tôi sắp chết rồi huhuhu.” Trong cốt truyện ban đầu, Lý Ký là người trung thành và tận tâm, làm chó săn cho Phong Nguyên Sùng bảy tám năm, bởi vì thích Tề Tuyên khiến Hoàng đế ngột ngạt, Phong Nguyên Sùng cảm thấy hắn vô dụng cho nên ban chết cho hắn. Bây giờ chính mình làm vậy tương đương với việc phản bội Phong Nguyên Sùng, liệu Phong Nguyên Sùng có bỏ qua cho mình? Bốn phía nhất định tập kích rất nhiều cao thủ! Mình mà phản kháng tuyệt đối sẽ là kết cục loạn kiếm phanh thây! Phong Nguyên Sùng nhìn Lâm Tử Nhiên, vẻ mặt tựa hồ thất vọng, thở dài: “Tử Sơ ngươi trả lời đi?” Lâm Tử Nhiên nói: “Đây là trống bỏi.” Phong Nguyên Sùng nói: “Còn gì nữa?” Lâm Tử Nhiên lắc đầu: “Hết rồi.” Chuyện này càng giải thích càng rắc rối, hơn nữa cậu cũng không có lý do hợp lý, ăn ngay nói thật Phong Nguyên Sùng sẽ không tin, nói không chừng còn cảm thấy chính mình đang đùa giỡn hắn. Mấy năm nay Lý Ký giết bao nhiêu người, biết bao nhiêu gia đình, hắn đạp lên thây sơn biển máu cùng vô số mạng người mà đi, bên trong đa số đều là người vô tội. Đối với Lý Ký mà nói, không tồn tại chuyện nhân từ nương tay. Cho nên Phong Nguyên Sùng nhất định cho rằng, chính mình làm vậy là có mục đích. Chi bằng cứ như vậy, ngươi tin hay không thì tùy, dù sao ta cũng không có gì tốt để giải thích. Huống chi trong lòng Phong Nguyên Sùng tất nhiên đã có quyết định, không phải dăm ba câu của mình là có thể thay đổi, hắn gọi mình tới nói chuyện cũng không phải để nghe chính mình giải thích. Phong Nguyên Sùng liếc nhìn cậu, sâu kín thở dài: “Tử Sơ, chúng ta quen nhau bao lâu rồi?” Lâm Tử Nhiên mở giả thiết nhân vật ra nhìn, nói: “Bảy năm.” Phong Nguyên Sùng gật gật đầu: “Thời gian không ngắn.” Hắn giơ tay cầm lấy ấm trà trên bàn, khuấy hai chén trà, sau đó đẩy một chén tới trước mặt Lâm Tử Nhiên, mỉm cười nói: “Đây là trà do Kim Hà cống nạp, ngươi thử xem.” Lâm Tử Nhiên im lặng hồi lâu, vẫn cầm lấy chén trà. Cậu nhớ tới trong nguyên cốt truyện Lý Ký chết như thế nào, Phong Nguyên Sùng đưa cho hắn một ly rượu độc, hắn mang ơn đội nghĩa mà uống. Quân muốn thần chết thần không thể không chết, một chữ ‘ban’ này, chết cũng phải cung cung kính kính. Chẳng qua hiện giờ rượu đổi thành trà, thời gian cũng sớm hơn một chút. Haiz, rời khỏi thì rời khỏi thôi. Thật là thua một cách không kịp đề phòng. Lâm Tử Nhiên cung kính nâng chén trà lên, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch. Một lúc sau cậu đột nhiên cảm thấy cả người vô lực, trực tiếp ngã từ trên ghế xuống, ngay cả đầu ngón tay cũng không thể động đậy. Bất quá biểu tình cậu vẫn rất bình tĩnh, ngồi chờ độc phát thân vong. Nhưng chờ rồi chờ, ngoại trừ vô lực thì không có cảm giác gì khác, sau đó cậu nhìn thấy Phong Nguyên Sùng đi tới trước mặt, rũ mắt nhìn cậu, trong mắt phức tạp xen lẫn tia thương tiếc: “Cô rất thất vọng.” Lâm Tử Nhiên không động đậy, nhưng còn có thể nói chuyện, cậu lộ ra thần sắc bi ai, buồn bã nói: “Thần không thể hiệu lực cho bệ hạ nữa.” Ai ngờ sau khi nghe xong lời này, Phong Nguyên Sùng bỗng mỉm cười, nhìn cậu một cái thật sâu: “Ngươi có thể đổi loại phương thức khác hiệu lực cho Cô.” Hắn không cần một thuộc hạ phản bội, nếu đã không thể tin tưởng người này, như vậy liền chặt đứt cánh chim của cậu, nhốt cậu ở bên người, để cậu chỉ có thể được mình sủng hạnh là tốt rồi. Trước đây những chuyện không muốn làm cũng không thể làm... Hiện tại không có gì phải cố kỵ. Phong Nguyên Sùng duỗi tay ôm Lâm Tử Nhiên lên, trực tiếp đi vào tẩm cung, nhẹ nhàng đặt cậu lên giường. Hắn chăm chú nhìn nam tử tuấn mỹ trên giường, đầu ngón tay khẽ vuốt ve khuôn mặt mà mình tâm tâm niệm niệm. Bởi vì suy yếu nên khuôn mặt có vẻ càng thêm mê người, trong mắt phiếm một tia ánh quang, vệt đỏ cuối đuôi mắt càng thêm câu hồn đoạt phách. Ta vốn nên giết ngươi, nhưng rốt cuộc vẫn không đành lòng. Phong Nguyên Sùng cúi đầu, một nụ hôn dừng lại trên đôi môi đỏ thắm, cười nhẹ: “Cho dù ngươi làm Cô rất thất vọng, nhưng Cô vẫn nguyện ý cho ngươi cơ hội lần nữa...” Bắt đầu từ khi Phong Nguyên Sùng bế cậu lên, Lâm Tử Nhiên đã cảm thấy không thích hợp, mãi đến khi nụ hôn này rơi xuống, cậu mới hoàn toàn mộng bức! Không phải đâu, Phong Nguyên Sùng đây là muốn làm cậu? Ngọa tào, vì cái gì? Ta đã phản bội ngươi vậy mà ngươi lại không giết ta? Còn mang ta lên long sàng? Ngươi sao có thể là loại Hoàng đế sắc dục huân tâm chứ! Ta nhìn lầm ngươi rồi! Thấy vạt áo bị vén lên, nam nhân tiến tới gần.. Lâm Tử Nhiên cơ bản không thể nhúc nhích, rốt cuộc nóng nảy, cậu thà đi tìm chết chứ không muốn ngủ với vai chính công, cốt truyện quyết không thể hủy trong tay cậu! Hốc mắt Lâm Tử Nhiên tức đến đỏ bừng, nhưng lại không có cách nào chửi ầm lên, dù sao thiết lập nhân vật không phải như thế. Nghĩ nghĩ, vẻ mặt đau khổ, khàn giọng nói: “Hoàng thượng, không thể..” Phong Nguyên Sùng nhìn vào đôi mắt phiếm hồng của nam tử, trong đôi mắt phượng xinh đẹp ấy hàm chứa lệ quang, ẩn nhẫn và khuất phục thống khổ, ngược lại càng câu ra dục niệm sâu trong lòng hắn, muốn trừng phạt cậu tàn nhẫn hơn, cho cậu biết đại giới khi phản bội hắn là thế nào. Phong Nguyên Sùng trầm thấp nói: “Tại sao không thể? Ngươi muốn làm trái mệnh lệnh của Cô sao?” Ta là quân ngươi là thần, ta có thể làm bất cứ điều gì đối với ngươi. Lâm Tử Nhiên đang lo lắng thì Phong Nguyên Sùng đã đè xuống hôn cậu, gần như không thể hô hấp, quần áo cũng bị xé toạc.. Hiển nhiên Phong Nguyên Sùng không có ý thương tiếc cậu, hung hăng cắn cắn khóe môi cậu, động tác thô bạo lại vô tình. Xong rồi xong rồi xong rồi. Cốt truyện lại bị sụp đổ rồi! Thật là gặp quỷ mà, chính mình thực sự không làm gì cả, thế giới này là hình thức địa ngục sao! Lâm Tử Nhiên nhớ tới cốt truyện sụp đổ, không giấu được bi thương, cậu nhắm mắt lại nhắm mắt làm ngơ. Phong Nguyên Sùng yêu thương hôn lên môi nam tử, vươn tay lấy trâm cài của cậu xuống. Tóc đen như mực xõa xuống phủ kín thành giường, cậu nhắm chặt hai mắt, thân thể khẽ run rẩy, như là hết sức ẩn nhẫn khắc chế. Bởi vì không thể động đậy, giờ phút này có vẻ phá lệ yếu ớt, ít đi tia sắc lạnh, nhiều hơn một tia mị thái, chọc người trìu mến. Phong Nguyên Sùng biết Lý Ký không thích bị người đối xử như vậy, cho nên mấy năm nay chưa từng động qua phần tâm tư này, cũng không muốn vì dục vọng nhất thời mà mất đi một thủ hạ tốt. Nhưng nếu ngươi đã phản bội ta, thì ta cần gì phải khắc chế nữa? Ta là chủ nhân của ngươi, ngươi hẳn là nên thói quen thừa nhận ta. Đây là ta ban ân cho ngươi. Phong Nguyên Sùng bóp cằm Lâm Tử Nhiên, không chút thương tiếc lần nữa hôn xuống. ……………… Lâm Tử Nhiên bị hôn đến hít thở không thông, giữa mày nhăn lại, cậu đã tự sa ngã. Đột nhiên, bên ngoài truyền đến âm thanh ầm ĩ. “Tề công tử, ngài không thể đi vào.” “Tề công tử, Hoàng thượng đã nghỉ ngơi...” “Tề công tử, ngươi..” Đại môn đột nhiên bị đẩy ra, Tề Tuyên đứng ở cửa, lạnh lùng nhìn cảnh tượng trong phòng. Sắc mặt Phong Nguyên Sùng có chút khó coi. Lâm Tử Nhiên:…. Đừng hỏi, hỏi xấu hổ lắm.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]