Chương trước
Chương sau
Phong Nguyên Sùng đẩy cửa ra, lập tức nhìn thấy Phong Nguyên Cực đang ôm chặt lấy Lâm Tử Nhiên.
Lâm Tử Nhiên mềm mại vô lực đang dựa vào ngực y, khuôn mặt cậu ửng đỏ, vạt áo hơi buông lơi lộ ra một mảnh da thịt trắng nõn, vẻ mặt khuất nhục và phẫn hận không thôi, cánh môi đỏ thắm tựa hồ muốn tích huyết!
Khuôn mặt Phong Nguyên Cực âm ngoan, tùy ý khinh bạc cậu.
Phong Nguyên Sùng lửa giận công tâm, lạnh giọng quát: “Dừng tay!”
Phong Nguyên Cực dường như không nghĩ tới Phong Nguyên Sùng sẽ đột nhiên xuất hiện, nghe vậy sắc mặt đột nhiên biến đổi, đáy mắt cũng không ngừng biến đổi.
Lâm Tử Nhiên thầm nghĩ, thật là đậu xanh rau má! Cậu đang nói tại sao Phong Nguyên Cực đột nhiên thay đổi thái độ, sau đó phát hiện hóa ra Phong Nguyên Cực đang diễn trò!
Nhưng mà, kiểu trường hợp bắt gian tại giường như này thật sự khiến cậu rất khó xử!
Hơn nửa đêm Phong Nguyên Cực đến đây đã đủ mệt rồi, Phong Nguyên Sùng thân là Hoàng đế tới nơi này làm gì? Hơn nữa chính mình là tâm phúc của Phong Nguyên Sùng, bị hắn phát hiện chính mình và đệ đệ hắn không minh bạch ở trên giường, hôm nay cậu chết chắc rồi! Không phải bị Hoàng đế ghen tuông giết chết thì cũng bị Hoàng đế phẫn nộ giết chết..
Này thực sự không liên quan gì đến cậu! Cũng không phải cậu nguyện ý..
Miễn bàn có bao nhiêu ủy khuất!
Không được, cậu cần phải tự cứu một chút, phối hợp diễn kịch với Phong Nguyên Cực, chạy nhanh phủi sạch quan hệ với Phong Nguyên Cực!
Lâm Tử Nhiên dường như xấu hổ và giận dữ muốn chết, cậu cắn môi, giọng nói run run, ánh mắt cầu xin: “Hoàng thượng..”
Thấy thế Phong Nguyên Cực chẳng những không buông tay ngược lại còn ôm chặt lấy cậu hơn, ngữ khí thong dong cười nói với Phong Nguyên Sùng: “Hoàng huynh, ta và Lý đại nhân đang thắp nến tâm sự suốt đêm đâu, ngài tới là có chuyện gì sao?”
Cái này gọi là thắp nến tâm sự suốt đêm?
Tầm mắt Phong Nguyên Sùng đảo qua cảnh đẹp kiều diễm trên giường, nhìn quần áo Lâm Tử Nhiên không chỉnh tề, bộ dáng vừa thẹn thùng vừa phẫn nộ, trong lòng ghen tuông dữ dội... Chính mình vì cố kỵ quá nhiều, không nhẫn tâm ra tay với người này, e sợ bức cậu quá chặt sẽ khiến cậu tâm sinh hiềm khích với mình, lại không nghĩ tới nhất thời sơ sẩy thiếu nữa là bị Phong Nguyên Cực đắc thủ!
Xem ra lời cảnh cáo của mình Phong Nguyên Cực căn bản chưa từng để trong lòng!
Phong Nguyên Sùng đè nén lửa giận trong lòng, chậm rãi nói: “Ngươi biết mình đang làm gì không?”
Phong Nguyên Cực không chút để ý nói: “Nói dễ nghe là một thần tử mà thôi, kỳ thực còn không phải là một con chó của hoàng huynh sao? Dù sao huynh đã có mỹ nhân nhi như Tề Tuyên, không bằng dứt khoát tặng Lý Ký cho ta đi. Lý Ký này nhiều lần đối với ta bất kính, ta nhất định phải dạy dỗ hắn, cho hắn biết cái gì gọi là tôn ti trên dưới.”
Nói thật hay, sợ rằng sớm không quen nhìn Lý Ký, muốn nhân cơ hội này nhục nhã tra tấn cậu thôi.
Phong Nguyên Sùng làm sao có thể đưa Lý Ký cho Phong Nguyên Cực? Trong lòng hắn cực kỳ tức giận, vẻ mặt ngược lại càng thêm trầm ổn, lạnh lùng nói: “Nguyên Cực, cho dù hắn có chỗ không đúng thì cũng là trọng thần trong triều, há có thể để ngươi tùy ý hạ nhục? Ngươi cứ tiếp tục hồ nháo như vậy nữa, người trong triều bất mãn với ngươi ngày càng nhiều, sợ là Cô cũng không giữ được ngươi.”
Phong Nguyên Cực cười hài hước: “Ta là một cái Vương gia nhàn tản, hà tất phải để ý tới mấy người cổ hủ khua môi múa mép đó? Lại nói, ta như này làm sao gọi là hạ nhục được? Ta chỉ nhìn trúng hắn mà thôi, muốn cùng hắn giao lưu thâm nhập..”
Phong Nguyên Sùng nhíu mày: “Nói bậy cái gì!”
Phong Nguyên Cực dường như cũng không cao hứng, một tay y đẩy Lâm Tử Nhiên ra, vẻ mặt lạnh lùng nói với Phong Nguyên Sùng: “Ta biết hắn là người của hoàng huynh ngươi, nếu huynh thực sự luyến tiếc cũng không sao; ta không cần hắn, chỉ cần huynh nhường Tề Tuyên cho ta, ta bảo đảm không dây dưa với hắn.”
Phong Nguyên Sùng trợn mắt tức giận nhìn, hỗn trướng này càng ngày càng hoang đường!
Phong Nguyên Cực nhún nhún vai, nhìn hắn thật sâu rồi thở dài: “Hoàng huynh, ngày thường mọi thứ ta đều nhường cho huynh, cũng chưa từng mở miệng cầu huynh cái gì, bây giờ bất quá tìm cái hạ nhân của huynh mà thôi, huynh lại ra sức khước từ. Xem ra trong mắt huynh, đệ đệ ta còn không quan trọng bằng một hạ nhân, thật làm người thất vọng buồn lòng.”
Phong Nguyên Sùng sắc mặt hơi đổi, vẻ mặt dần dần dịu đi, lông mày nhíu lại: “Ngươi nói gì vậy, đương nhiên ngươi quan trọng hơn bọn họ.”
Phong Nguyên Cực lại hùng hổ dọa người: “Vậy tại sao huynh không chịu giao hắn cho ta.”
Sắc mặt Phong Nguyên Sùng ôn hòa, trấn an: “Dù sao hắn cũng là nam nhân, cho dù đưa cho ngươi cũng không thể giúp ngươi nối dõi tông đường. Nếu ngươi thu hắn, thanh danh này truyền ra, nữ tử tốt nhà ai còn dám gả cho ngươi nữa? Cô cũng vì ngươi mà suy nghĩ, ngươi làm sao không thông cảm cho nỗi khổ tâm của Cô đâu?
Phong Nguyên Cực nhàn nhạt nói: “Loại chuyện nối dõi tông đường này, không phải có hoàng huynh là đủ rồi sao?”
Phong Nguyên Sùng trách mắng: “Nói bậy, ngươi còn độc thân là vì huynh trưởng, ta không thể nhìn ngươi cứ tiếp tục hồ nháo nữa, ngươi cũng nên ngẫm lại bản thân, đừng cả ngày làm xằng làm bậy, khiến Cô ngày ngày nhọc lòng vì ngươi.”
Phong Nguyên Cực trầm mặc hồi lâu, khóe môi giương lên: “Được thôi.”
Phong Nguyên Sùng lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ nói: “Ngươi về trước đi.”
Phong Nguyên Cực quay đầu lại, liếc mắt lạnh lùng nhìn Lâm Tử Nhiên một cái, cười nhạo một tiếng: “Vận khí hôm nay của ngươi thật tốt, nếu không bổn vương nhất định phải cho ngươi biết sự lợi hại của bổn vương!”
Nói rồi phất tay áo bỏ đi.
Trong phòng chỉ còn lại Lâm Tử Nhiên và Phong Nguyên Sùng.
Nhưng Lâm Tử Nhiên nửa điểm cũng không nhẹ nhàng. Tuy rằng lời của Phong Nguyên Cực coi như phủi sạch mối quan hệ giữa hai người họ, nhưng Phong Nguyên Sùng thân là đế vương bệnh đa nghi nhất định rất nặng, cũng không biết có tin hay không..
Phong Nguyên Sùng đi qua, tầm mắt đảo qua liền nhíu mày, duỗi tay sờ bên gáy Lâm Tử Nhiên một chút, Lâm Tử Nhiên liền phát hiện mình có thể cử động.
Cậu nhanh chóng duỗi hai tay chỉnh lại vạt áo tán loạn, cung kính quỳ xuống đất hành lễ: “Đa tạ Hoàng thượng đã giúp đỡ.”
Phong Nguyên Sùng cúi đầu nhìn cậu, vì động tác Lâm Tử Nhiên vội vàng, áo choàng còn hơi xộc xệch, vạt áo lộ ra một đoạn cẳng chân trắng nõn, tầm mắt Phong Nguyên Sùng rơi vào mắt cá chân của cậu... Trái tim siết chặt, rốt cuộc mới dời tầm mắt.
Tên hỗn trướng Phong Nguyên Cực này!
Trong lòng Phong Nguyên Sùng nảy sinh sát khí, hắn hít sâu một hơi, cố gắng bình phục lửa giận trong lòng, lúc này mới vươn tay nâng Lâm Tử Nhiên lên, ôn nhu thở dài một tiếng: “Ngươi có trách Cô phạt ngươi?”
Lâm Tử Nhiên lắc đầu: “Thần không dám.”
Phong Nguyên Sùng lắc đầu nói: “Cô biết ngươi có chút tâm tư với Tề Tuyên, nhưng dù sao hắn cũng là vương tử An Hà Quốc, ngươi cùng hắn không có khả năng, từ trước đến nay ngươi là người hiểu chuyện, làm sao phạm phải chuyện hồ đồ này?”
Lâm Tử Nhiên thầm nghĩ, con cáo già này, đánh một cái tát lại đưa một quả táo sao?
Bất quá Lý Ký trung thành và tận tâm với Phong Nguyên Sùng không lời gì để nói, cậu trầm mặc chốc lát, lộ ra một tia ẩn nhẫn: “Hoàng thượng nói phải, là thần hồ đồ.”
Phong Nguyên Sùng vui mừng nói: “Ngươi biết thì tốt, đúng rồi, thương thế của ngươi như thế nào, để Cô nhìn giúp ngươi..”
Hắn vốn chỉ tính đến đưa thuốc, nhưng nhớ tới cảnh tượng Phong Nguyên Cực đè lên người Lâm Tử Nhiên vừa rồi, trong lòng nổi lên tia khác thường nhè nhẹ, có chút không muốn cứ như vậy rời đi, sinh ra ý niệm muốn đụng chạm người này.
Trái tim Lâm Tử Nhiên nhấc lên, Phong Nguyên Cực đã giúp cậu bôi thuốc, nếu việc này bị Phong Nguyên Sùng phát hiện, chắc chắn sẽ hoài nghi cậu và Phong Nguyên Cực vừa rồi diễn trò lừa hắn!
Cậu vội vàng lần nữa quỳ xuống đất, cúi đầu dập đầu: “Thần thân thể xấu xí, không dám làm bẩn mắt Hoàng thượng.”
Thấy thế sắc mặt Phong Nguyên Sùng trầm xuống, nam tử trước mắt lãnh đạm xa cách như thế, cho dù cung kính thì sao, nửa điểm cũng không cho chính mình cơ hội tới gần... Chẳng lẽ, ngươi buộc Cô phải dùng sức mạnh?
Lâm Tử Nhiên quá căng thẳng đến mức cụp mắt không dám hé răng, lòng bàn tay đều là mồ hôi lạnh.
Phong Nguyên Sùng bình tĩnh nhìn cậu, nam tử có vẻ rất đau đớn, lúc trước cậu mới quỳ mười canh giờ, bây giờ lại quỳ nữa, thân thể lung lay sắp đổ.. Phảng phất tùy thời sẽ ngã xuống.
Trong lòng Phong Nguyên Sùng mềm nhũn, có chút không đành lòng, cuối cùng vẫn đè nén dục vọng xuống.
Lấy tính cách quật cường của người này, nếu chính mình thật sự dùng sức mạnh giống như Phong Nguyên Cực, như vậy tình cảm quân thần nhiều năm cũng kết thúc.
Phong Nguyên Sùng thấp giọng nói: “Ngươi dưỡng thương cho tốt, mấy ngày này đừng thượng triều.”
Sau đó hắn đặt lọ thuốc ở đầu giường rồi xoay người đi.
Lâm Tử Nhiên chờ Phong Nguyên Sùng đi xa mới gian nan bò dậy từ mặt đất, quần áo đều ướt đẫm mồ hôi. Hai huynh đệ này không phải tâm linh hữu tê đó chứ, tới cùng lúc như này.. Thật là quá kinh khủng!
Suýt nữa đương trường rời khỏi trò chơi!
Quyền mưu ở thế giới cổ đại quả thực không dễ dàng!
Lâm Tử Nhiên: “Thiệt khó cho tôi.” QAQ
Hệ thống: “Ừm..” Nó cảm thấy người chơi tố khổ có chút đạo lý, cho nên ngượng ngùng châm chọc cậu.
………………
Vết thương của Lâm Tử Nhiên cũng không tính là nặng, Phong Nguyên Cực dùng thuốc cực tốt cho cậu, ngày hôm sau liền tốt lên không sai biệt lắm. Sau đó cậu lại thay bằng thuốc của Phong Nguyên Sùng, rất nhanh máu bầm trên đầu gối toàn bộ đều tan.
Không hổ là huynh đệ hoàng gia, lấy ra đều là thứ tốt!

Hơn nữa, nương theo việc tĩnh dưỡng dưỡng bệnh ở nhà cho nên đã nhiều ngày không lên triều, rốt cuộc Lâm Tử Nhiên cũng cảm thấy thích ý, hận không thể bị thương lại nằm thêm mười ngày nửa tháng nữa.
Bất quá, ngày lành cuối cùng cũng hết.
Lâm Tử Nhiên ngượng ngùng vì một chút vết thương mà kéo dài, càng sợ khiến Phong Nguyên Sùng hoài nghi, rất nhanh khôi phục trạng thái làm việc bình thường.
Chẳng qua cậu không đi gặp Tề Tuyên nữa.
Một là hiện giờ Tề Tuyên đang ở tại tẩm cung Phong Nguyên Sùng, đó không phải là địa phương mà cậu có thể nhúng tay vào, muốn gặp cũng không thấy được, nếu mạnh mẽ xen vào, hậu quả thực sự rất nghiêm trọng.
Thứ hai là cốt truyện đã đến giai đoạn này, thành công thúc đẩy cảm tình vai chính công thụ, cũng làm cho họ ở bên nhau, chính cậu cũng có thể thành công rút lui, mạo hiểm đi gặp Tề Tuyên thì khéo quá hóa dở.
Liền chúc bọn họ bách niên hảo hợp đi!
Đối với Lâm Tử Nhiên mà nói, mấy ngày nay sóng êm gió lặng, không cần đi tịch thu tài sản và giết cả nhà, cũng không cần đi hống Tề Tuyên, ngay cả sau lần gặp trước đó tựa hồ Phong Nguyên Cực cũng lảng tránh cậu.
Lâm Tử Nhiên tỏ vẻ lý giải, Phong Nguyên Sùng nói đến mức này, Phong Nguyên Cực mà còn dây dưa với chính mình thêm nữa, chỉ sợ thật sự khiến Phong Nguyên Sùng nghi kỵ bất mãn.
Đến lúc đó, cả hai người bọn họ đều phải chết.
Bất quá gần đây có cốt truyện quan trọng!
Cậu sẽ bị tứ hôn!
Cốt truyện ban đầu là thế này —— bởi vì Lý Ký yêu Tề Tuyên sâu đậm, thậm chí nhúng tay vào việc trong cung cũng muốn trợ giúp Tề Tuyên, rốt cuộc chọc giận Phong Nguyên Sùng, làm Phong Nguyên Sùng tâm sinh ghen ghét. Lúc này Phong Nguyên Sùng chưa động sát tâm, mà là niệm tình Lý Ký đối với mình trung thành và tận tâm nhiều năm, lựa chọn tứ hôn cho Lý Ký, để hắn hoàn toàn chết tâm.
Chậc chậc chậc, tứ hôn cho tình địch quả nhiên là đặc quyền mà Hoàng đế mới có!
Làm Hoàng đế chính là như vậy, muốn làm gì thì làm!
Nhưng ngược lại Lâm Tử Nhiên không lo lắng về sự tình tứ hôn, vì cậu biết việc hôn nhân này không thể thành.
Cho dù mình chỉ là một nam phụ, nhưng cũng phải si tình không đổi với vai chính thụ, sao có thể thành hôn cùng nữ nhân khác đâu?
Cho nên mặt sau cốt truyện là thế này: Bởi vì nguyên nhân Lý Ký ác danh truyền xa, tiểu thư bị tứ hôn kia sống chết cũng không chịu gả, vì thế nhảy hồ tự sát, tuy rằng được cứu về nhưng vẫn đòi sống đòi chết không chịu gả. Phụ thân của đối phương làm sao để nữ nhi mình chịu ủy khuất như vậy, hơn nữa cũng không muốn gả nàng cho Lý Ký, vì thế không tiếc đâm tường cũng muốn thỉnh cầu Hoàng đế thu hồi mệnh lệnh đã ban.
Đương nhiên Phong Nguyên Sùng sẽ không thu hồi mệnh lệnh, hắn một khi quyết định làm chuyện gì, sẽ không dễ dàng thay đổi chủ ý. Nhưng lúc sau xảy ra chuyện Tề Tuyên bị bắt cóc, Lý Ký lại liều mình đi cứu Tề Tuyên, lần này Phong Nguyên Sùng thật sự tức giận đến phẫn nộ rồi, hơn nữa đám người Phong Nguyên Cực lại ngo ngoe rục rịch, nơi tay nhận được tin đệ đệ mưu phản, sau đó lại ban cho Lý Ký một ly rượu độc.
Hoàn toàn xử lý hai tình địch.
Lý Ký chưa kịp thành hôn đã chết, tự nhiên sẽ không chậm trễ cô nương nhà người ta.
Khi đó cậu đã sớm công thành lui thân.
Tứ hôn ở đoạn cốt truyện này không quan trọng, chủ yếu là thể hiện khí phách của vai chính công cùng quyền uy vô thượng thân là Hoàng đế của hắn.
Lâm Tử Nhiên kiên nhẫn chờ đợi thánh chỉ tứ hôn đến.
Hôm nay khi đang làm việc, thủ hạ bỗng nhiên vội vã xông vào, vẻ mặt bát quái lớn tiếng nói: “Đại nhân! Ta nghe nói có chuyện lớn!”
Trong lòng Lâm Tử Nhiên rùng mình, chẳng lẽ rốt cuộc đến rồi sao!
Thủ hạ nói: “Hoàng thượng tứ hôn cho Kinh Vương! Nhà gái là tiểu nữ nhi của Vĩnh An công, là muội muội ruột của Hoàng Hậu, Hoàng thượng thật sự cho Kinh Vương mặt mũi lớn!”
Lâm Tử Nhiên: ???
Thủ hạ: “Đại nhân, đại nhân, ngài làm sao vậy.”
Lâm Tử Nhiên: “…Ngươi lui xuống đi.” Ta muốn yên lặng.
Nhìn thấy vẻ mặt không vui của Lâm Tử Nhiên, vội vàng cẩn thận lui xuống. Chẳng lẽ đại nhân và Kinh Vương có quan hệ không tốt cho nên mới không muốn nghe tin tốt từ Kinh Vương?
Xem ra về sau không thể tùy tiện nhắc tới Phong Nguyên Cực.
Lâm Tử Nhiên phát điên nói: “Đã nói là tứ hôn cho tôi đâu!!!”
Hệ thống:……
Lâm Tử Nhiên: “Hỗn đản này thế mà đoạt tứ hôn của tôi!!!”
Hệ thống:……
Tức giận aaa! Đây là cốt truyện của tôi mà!
Nhưng tức thì tức, Lâm Tử Nhiên biết lần này không phải vấn đề của Phong Nguyên Cực, mà là vấn đề của Phong Nguyên Sùng.
Lâm Tử Nhiên vốn tưởng rằng cốt truyện thập phần thuận lợi, tình cảm công thụ tiến triển nhanh chóng, hết thảy đều hướng tới tương lai tốt đẹp. Nào biết trong nháy mắt cốt truyện liền sụp đổ, còn sụp đổ một cách không hiểu được. Tại sao Phong Nguyên Sùng lại muốn tứ hôn cho Phong Nguyên Cực?
Rõ ràng hắn phải tứ hôn cho mình mới đúng!
Đúng rồi, Phong Nguyên Sùng thích tứ hôn cho tình địch, chẳng lẽ là bởi vì ngày đó Phong Nguyên Cực tìm hắn muốn Tề Tuyên, hắn thật sự cho rằng Phong Nguyên Cực thích Tề Tuyên, cho nên mới dưới cơn giận dữ tứ hôn cho Phong Nguyên Cực?
Đây không phải việc nhỏ, cốt truyện đang đi chệch hướng nghiêm trọng.
Lâm Tử Nhiên gấp như kiến bò chảo nóng, nhưng cậu đúng là không có đường nhúng tay vào chuyện này.
Cậu ghét cái loại Hoàng đế ra bài không theo lẽ thường, muốn làm gì thì làm!
Muốn làm gì thì làm em gái ngươi :)
………………
Phong Nguyên Cực tiếp chỉ ở vương phủ, người truyền chỉ chính là đại thái giám Bùi Cao.
Bùi Cao khách khí cười nói: “Chúc mừng Kinh Vương, chúc mừng Kinh Vương, đây là đại hỉ sự a, đến lúc đó nô tài sẽ tới uống một ly rượu mừng, hy vọng Kinh Vương đừng ghét bỏ.”
Phong Nguyên Cực tiếp nhận thánh chỉ, thần thái lười biếng cười nói: “Có gì mà ghét bỏ? Đến lúc đó bổn vương mở đại tiệc, uống đến ba ngày ba đêm, trong kinh này ai muốn đến đều được.”
Bùi Cao cười nói: “Vẫn là Vương gia hào phóng, chuyện đã xong xuôi nô tài xin cáo từ.”
Phong Nguyên Cực cười nói: “Công công đi thong thả.”
Y trở về phòng đóng cửa lại, tùy ý ném thánh chỉ kia lên bàn, đáy mắt hiện lên một mảnh lạnh băng.
Hảo thủ đoạn.
Vĩnh An công này chính là phụ thân của Hoàng Hậu, từ trước đến nay luôn tử trung với Phong Nguyên Sùng, tiểu nữ nhi của ông ta thân phận nhìn như tôn quý nhưng nếu chính mình thật sự cưới nàng ta, nơi chốn đều bị kiềm chế. Hơn nữa Phong Nguyên Sùng cũng có thể nhân cơ hội này lưu mình ở lại kinh thành, mặt khác lại phái người tiếp quản quân đội biên quan, biến tướng tước đoạt binh quyền của chính mình, bao vây mình ở kinh thành dưới mí mắt của hắn, để hắn vừa lòng yên tâm để y làm một Vương gia nhàn tản hoang đường.
Xem ra Phong Nguyên Sùng đã nghi ngờ y từ lâu, với tính cách của Phong Nguyên Sùng, nói không chừng đã sớm nổi lên sát tâm với mình.
Đây chỉ là bước đầu tiên thôi.
Phong Nguyên Cực mím chặt môi mỏng, cười lạnh một tiếng, nếu ngươi thật sự bức ta không đường để lui, thì đừng trách ta vô tình.
Hơn nữa, Phong Nguyên Sùng tứ hôn cho mình ở thời điểm này, khó lòng dằn nổi như thế, chỉ sợ còn có một nguyên nhân khác.
Lý Ký.
Hắn đây là đang cảnh cáo chính mình, không được đến gần Lý Ký.
Xem ra chính mình đã đánh giá thấp tầm quan trọng của Lý Ký đối với hắn.
………………
Bùi Cao trở lại hoàng cung phục mệnh.
Phong Nguyên Sùng hỏi: “Y p hản ứng thế nào?”
Bùi Cao cung thanh nói: “Vương gia vui mừng tiếp thánh chỉ, tỏ vẻ muốn tổ chức đại tiệc, xem ra rất cao hứng khi ngài ban cho hôn sự.”

Phong Nguyên Cực nghe vậy, chẳng những không cười ngược lại còn nhẹ giọng nói: “Ngươi thật sự cảm thấy như vậy?”
Bùi Cao đầu cúi thấp: “Nô tài không dám vọng ngôn.”
Phong Nguyên Sùng bật ra một tiếng cười nhạo trong cổ họng.
Đệ đệ này của hắn, lòng dạ còn sâu hơn hắn tưởng rất nhiều, đủ nhẫn nại, có lẽ bắt đầu từ thật lâu trước kia, y vẫn luôn nhẫn nại.
Tùy thời chờ đợi cơ hội động thủ, chờ cơ hội báo thù… Chẳng qua, chính mình sẽ không cho y có cơ hội này.
………………
Sau khi suy nghĩ suốt một ngày, Lâm Tử Nhiên nghĩ tới một sự kiện.
Mặc dù Phong Nguyên Sùng thực sự thích tứ hôn cho tình địch, nhưng nếu nói bởi vì ghen tuông mà tứ hôn cho Lý Ký, vậy tứ hôn cho Phong Nguyên Cực chỉ sợ không phải nguyên nhân đơn giản như vậy.
Có lẽ còn có mục đích khác.
Lâm Tử Nhiên cảm thấy đầu đau nhói, tại sao một cái kịch bản ngược luyến cẩu huyết cố tình lại phức tạp như vậy, để cậu hoàn thành nhiệm vụ một lần không được sao!
Lâm Tử Nhiên: “Trái tim tôi mệt mỏi quá, cảm thấy thế giới này còn khó khăn hơn cả thế giới trước.”
Hệ thống: “Độ khó của thế giới là ngẫu nhiên.”
Lâm Tử Nhiên: “Thế giới trước tại sao tôi lại thua?”
Hiện tại thật hối hận, vô cùng hối hận.
Ngày hôm sau khi hạ triều, Lâm Tử Nhiên lại đụng phải Phong Nguyên Cực.
Cậu vẻ mặt phức tạp nhìn Phong Nguyên Cực, bởi vì cốt truyện đi chệch quỹ đạo cho nên tâm trạng có chút hạ thấp, nhưng nghĩ đến thế giới trước vì chính mình thụ động chậm trễ lại xằng bậy, dẫn tới cuối cùng bị cấp D... Này nói cho cậu biết trước tiên thái độ phải đoan chính, không thể vì một chút vấn đề mà tự sa ngã, nếu không vĩnh viễn không lấy được cấp A.
Lâm Tử Nhiên cảm thấy vẫn nên tiếp tục diễn, ý đồ muốn cứu giúp cốt truyện một chút, ít nhất vai chính công thụ bên kia còn chưa có sụp đổ, nghe nói gần đây Tề Tuyên rất được sủng.
Lâm Tử Nhiên tiếp xúc vài lần với Phong Nguyên Cực, nghĩ đến người này cả ngày đeo mặt nạ mà sống, cuối cùng vẫn là pháo hôi thê thảm, có cảm giác đồng bệnh tương liên với mình... Nhưng nghĩ đến thiết lập nhân vật của chính mình, vẫn ném ánh mắt oán hận nhìn y, lạnh lùng châm chọc nói: “Nghe nói hỉ sự của Vương gia sắp đến, đến lúc đó ta sẽ dâng lên một phần đại lễ cho Vương gia.”
Phong Nguyên Cực nhẹ liếc cậu một cái, khóe môi cong lên, cười hài hước nói: “Hà tất phiền phức như vậy, đến lúc đó ngươi tặng bản thân mình cho ta chính là lễ vật tốt nhất, bổn vương nhất định vui lòng nhận.”
Vẻ mặt Lâm Tử Nhiên sa sầm, tên hỗn đản này ngày nào không đùa giỡn cậu thì tâm tình không tốt phải không.
Phong Nguyên Cực tiến tới gần cậu, thấp giọng cười nói: “Thế nào? Nghe nói bổn vương sắp thành thân nên không vui sao? Đừng lo lắng, nếu ngươi thật sự muốn vào phủ của bổn vương, tuy rằng bổn vương không thể cho ngươi danh phận nhưng bảo đảm sẽ không người nào dám khi dễ ngươi.”
Lâm Tử Nhiên lạnh giọng nói: “Vương gia lại hồ ngôn loạn ngữ.”
Phong Nguyên Cực suy nghĩ một chút rồi nói: “Là bổn vương nói sai rồi, nếu ngươi vào phủ của bổn vương, người nơi nào dám khi dễ ngươi? Ngươi không khi dễ người khác là may rồi.”
Lâm Tử Nhiên: “……”
Phong Nguyên Cực không cần nói thêm nữa, cười haha xoay người rời đi.
Lâm Tử Nhiên quả thực hết nói nổi.
Bất quá Phong Nguyên Cực thật sự tính toán muốn thành hôn sao?
Lâm Tử Nhiên trở về nhà mình, gọi thủ hạ phân phó nói: “Sự tình gần đây về Kinh Vương, xảy ra cái gì kịp thời báo cho ta biết.”
Thủ hạ hoàn toàn ngoài ý muốn, không phải lần trước đại nhân còn không muốn nghe sự tình về Kinh Vương sao?
Tại sao đột nhiên lại quan tâm đến?
Nhưng nếu đại nhân đã phân phó, đương nhiên chính mình sẽ làm tốt.
Hơn nữa, chuyện này cũng là đại sự gần đây mỗi người trong kinh thành đều quan tâm!
………………
Lại qua mấy ngày.
Nghe được tin tức làm Lâm Tử Nhiên chấn động, Phong Nguyên Cực thế mà hoan thiên hỉ địa chuẩn bị hôn sự.
Cũng đúng, lúc này có lẽ Phong Nguyên Sùng đã nghi ngờ y, Phong Nguyên Cực tốt nhất là nên tiếp nhận, nếu không chỉ sợ sẽ khiến Phong Nguyên Sùng bất mãn.
Cho đến một ngày, một tin tức chấn động khác được đưa ra.
Tiểu nữ nhi Vĩnh An công và công tử Thái Phó đã sớm tư định chung thân, nàng liều chết không gả. Vĩnh An công bất đắc dĩ đi cầu Hoàng thượng, nghe nói nước mắt nước mũi giàn giụa cầu Hoàng thượng thứ tội.
Lâm Tử Nhiên: “Cốt truyện này tôi thật sự không ngờ tới..”
Hệ thống:……
Lúc trước đối tượng chỉ hôn của Lý Ký chỉ nhảy hồ mà thôi, trong khi đối tượng của Phong Nguyên Cực trực tiếp đội nón xanh cho y luôn!
Bất quá đây rốt cuộc là một sự trùng hợp hay là bút tích của Phong Nguyên Cực? Nếu đây là Phong Nguyên Cực làm, thì y đúng thật là một con sói, thà hủy hoại thanh danh của mình cũng không muốn thành hôn.
Tức phụ chưa qua cửa cứ như vậy chạy đi cùng người khác!
Về sau ai mà không cười nhạo y vài câu.
Hẳn là không đến mức tàn nhẫn như vậy đi.
Bởi vì dưa thay đổi quá bất ngờ, Lâm Tử Nhiên bận bịu ăn dưa, tâm trạng ưu sầu vì cốt truyện cũng phai nhạt đôi chút.
Thật muốn nhìn xem Phong Nguyên Cực còn có thể làm ra chuyện xấu gì, lại không nhịn được tự hỏi rốt cuộc Phong Nguyên Sùng sẽ phản ứng thế nào.
Hôm nay cậu tiến cung gặp Hoàng đế, thái giám thị vệ nói cho cậu biết Phong Nguyên Cực đang ở bên trong, cậu đợi ở bên ngoài một lát.
Lâm Tử Nhiên đợi ở bên ngoài.
Bên trong Phong Nguyên Sùng đang răn dạy Phong Nguyên Cực, hắn tựa hồ hận rèn sắt không thành thép, nói: “Ngươi thật hoang đường, còn giúp nàng nói chuyện, bảo Cô thành toàn nàng, tứ hôn cho nàng và công tử Thái Phó... Ngươi nói, có phải ngươi căn bản không muốn cùng nàng thành thân hay không?”
Phong Nguyên Cực lười biếng nói: “Không có nha, ta đem sân viện của nàng sửa sang lại, chỉ chờ đương gia chủ mẫu là nàng vào ở thôi. Làm sao có thể không muốn thành hôn.”
Phong Nguyên Sùng nói: “Xảy ra chuyện như vậy, ngươi không tức giận?
Phong Nguyên Cực cười nhẹ, dường như không có việc gì nói: “Ta có gì mà phải tức giận, trước đó ngay cả mặt nàng ta còn chưa thấy qua, đơn giản là nữ nhân nối dõi tông đường mà thôi, cái này không được thì đổi cái khác, ta không ngại vào sân viện của nữ nhân nào, dù sao cũng không ảnh hưởng đến việc ta tìm hoa vấn liễu. Bằng không hoàng huynh nhìn xem khuê nữ nhà ai thích hợp, lại tứ hôn cho ta một cái..”
Rầm một tiếng, dường như cái ly bị quăng vỡ.
Phong Nguyên Sùng giận dữ: “Ngươi đây là thái độ gì? Có tư cách làm Vương phi của ngươi có người nào mà không phải đích nữ nhà cao cửa rộng, ngươi đối đãi với các nàng như vậy sao? Cũng không sợ chọc người khác nhàn thoại, đến lúc đó dâng tấu chương nói ngươi trị gia không nghiêm, sủng thiếp diệt thê gì đó, Cô sẽ không che chở ngươi!”
Phong Nguyên Cực cười nói: “Sẽ không phát sinh loại chuyện này, ta không đến mức điểm này cũng không hiểu... Nam nhân nào mà không tam thê tứ thiếp, hơn nữa thanh danh của ta có ai mà không biết. Nếu một chút độ lượng và bao dung bọn họ cũng không có, ta nghĩ vẫn là không cần gả vào vương phủ tự tìm không vui.”
Phong Nguyên Sùng cực độ tức giận: “Ngươi, ngươi thật là...”
Lâm Tử Nhiên ở bên ngoài nghe mà tặc lưỡi, không nghĩ tới Phong Nguyên Cực là dạng Kinh Vương này, tuy rằng không biết xấu hổ nhưng đủ khí phách, phỏng chừng nam nhân nào cũng muốn sống như y!
Lâm Tử Nhiên nghe đến nhập thần, loại ăn dưa ở hiện trường so với nghe nói càng hăng hái hơn, quả thật quá kích thích!
Phong Nguyên Cực tựa hồ không muốn nghe, y không kiên nhẫn nói: “Ta không cần chú ý thanh danh như hoàng huynh ngươi, huynh cũng đừng nhọc lòng thay ta hao tâm tốn sức, nếu thật sự quan tâm ta, không bằng nhường Tề Tuyên cho ta chơi.. Ta tương đối có hứng thú với đệ nhất mỹ nhân này.”
Phong Nguyên Sùng: “Lăn!”
Đại môn đột ngột mở ra.
Lâm Tử Nhiên chưa kịp né tránh, đối mặt với khuôn mặt đạm mạc của Phong Nguyên Cực và đôi mắt còn sót lại cơn giận chưa tan của Phong Nguyên Sùng, hai mặt nhìn nhau.
Lâm Tử Nhiên:….
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.