Lâm Tử Nhiên cả người bê bết máu, sợ bị Mộ Nhã Trúc phát hiện nên đêm khuya lặng lẽ trở về phòng thiêu hủy bộ quần áo dính máu.
Cậu nằm trên giường mở to hai mắt, vuốt ve ngọc bội trong tay, noãn ngọc này thoạt nhìn giá trị xa xỉ, nói không chừng trước kia người mù cũng là nhà giàu có, sau này không biết làm sao rơi vào tình trạng này.
Còn Mộ Nham...
Sớm hay muộn gì cũng sẽ chết trong tay pháo hôi ác độc Lê Diệp, hiện tại mình chẳng qua tiễn hắn một đoạn đường mà thôi.
Nguyên bản cậu còn sầu lo mình đi rồi người mù phải làm sao bây giờ, ai ngờ nhanh như vậy không cần suy xét đến vấn đề này nữa. Lâm Tử Nhiên lại thở dài, quả nhiên trò chơi chính là trò chơi, pháo hôi không có tên họ chính là sống chết tùy cơ.
Nghĩ nghĩ sau đó liền ôm chăn ngủ.
Ngày hôm sau Lâm Tử Nhiên bị tiếng gõ cửa đánh thức, vừa mở cửa liền thấy Mộ Dương mỉm cười với cậu, vì thế nói: “Ngươi chờ ta thu thập một chút.”
Mộ Dương cười nói: “Hảo.”
Kỳ thật cậu cũng không có nhiều đồ cần thu thập, nếu không phải Mộ Dương tự mình tới ngôi nhà chỉ có bốn vách tường này... Cuối cùng Lâm Tử Nhiên thu thập đơn giản vài bộ quần áo, đem khối ngọc bội treo bên người, sau đó đóng cửa đi ra ngoài.
Trước khi rời đi cậu qua nhìn Mộ Nhã Trúc, Mộ Nhã Trúc vẫn như thường lệ, tuy thần sắc bệnh tật nhưng trước sau vẫn luôn bình tĩnh thong dong, ôn nhu cười nhẹ nói: “Diệp Nhi.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-phu-tham-tinh-hom-nay-da-sup-do-chua/902890/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.