Lâm Tử Nhiên vẫn không nhúc nhích nhìn cái tay kia, vẻ mặt thập phần bình tĩnh.
Thực tế nội tâm là dạng này: “A a a a a a a, lão tử bị anh làm cho sợ chết khiếp!
Không biểu tình là vì bị dọa sợ.
Qua một hồi Lâm Tử Nhiên mới bình tĩnh lại, cúi đầu xem xét mắt cá chân bị tóm lấy, hàm răng run lên, tôi hảo tâm chăm sóc anh thời gian dài như vậy, anh báo đáp tôi chính là làm tôi sợ vậy hả?
Mà khoan đã! Tại sao hắn ta phải tóm chân mình?
Ánh mắt Lâm Tử Nhiên chậm rãi trở nên kỳ quái, người mù này không phải nghe thấy đấy chứ?
Nếu hắn nghe thấy mà vẫn luôn giả câm giả điếc trước mặt mình..
Thì thật là quá đáng!
Lâm Tử Nhiên trừng mắt, cả giận nói: “Có phải anh nghe được tôi nói không?”
Nhưng người mù vẫn không phản ứng.
Lâm Tử Nhiên tức muốn dậm chân nhưng không thể nhảy dựng lên được, đừng nhìn bàn tay gầy guộc như cành khô kia, rất có lực, nắm lấy mắt cá chân cậu có chút đau.
Lâm Tử Nhiên quay người lại véo mặt người mù, kéo ra rồi xoa nắn, nhào tới nhào lui hồi lâu người mù vẫn bất động, ngoại trừ cái tay nắm chặt lấy chân cậu thì quả thật như một người chết.
Lâm Tử Nhiên:……
Cậu có chút nghi hoặc, người mù thật sự có thể nghe thấy sao? Hay là xác chết vùng dậy?
Di, đừng tự dọa mình!
Một người không chịu thả, một người không thể đi.
Hai người giằng co, Lâm Tử Nhiên lâm vào thế khó xử, đành phải ngồi xổm xuống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-phu-tham-tinh-hom-nay-da-sup-do-chua/902889/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.