Ông Lý không cho Thái Văn Kỳ đến thăm Tô Mộ Nghiên, Thái Văn Kỳ đương nhiên không đồng ý.
Anh nhất quyết muốn chăm sóc cho Tô Mộ Nghiên, thế nhưng ông Lý lại giận dữ, quát: “Cháu tỉnh táo lại đi, cháu soi gương xem bây giờ cháu tàn tạ thế nào rồi! Khuôn mặt phờ phạc, cả người thiếu sức sống, giống như sắp ngã bệnh đến nơi mà vẫn còn muốn đi chăm sóc người khác?”
“Được chọn đi thi thì từ chối, vậy lúc đầu cháu cố gắng học hành để làm gì? Ông biết cháu thích Mộ Nghiên, vì con bé nên cháu sẵn sàng từ bỏ cả việc học việc thi, ông không thể ngăn cản, ông đồng ý cho cháu chăm sóc con bé. Nhưng bây giờ cháu xem lại cháu đi, lỡ cháu đổ bệnh ra đấy thì sao? Ai sẽ là người chăm sóc cho cháu?”
Thái Văn Kỳ nghe ông Lý nói vậy thì không thể phản bác. Ông Lý tức giận nhưng vẫn cố gắng bình tĩnh lại rồi bảo: “Về nhà nghỉ ngơi, ngày mai tuyệt đối không được đến bệnh viện, đợi khi khỏe lại rồi hãy đến chăm sóc cho Mộ Nghiên.”
Ông Lý nói xong thì liền rời đi.
Thái Văn Kỳ sau đó suy nghĩ thông suốt, cuối cùng quyết định nghe theo lời ông nội mình nói.
Anh vào phòng bệnh của Tô Mộ Nghiên chào ông Tô, sau đó đến nói với Tô Mộ Nghiên: “Ngày mai tớ không tới, nhưng ngày kia nhất định tớ sẽ trở lại thăm cậu.”
Câu nói này của Thái Văn Kỳ giống như một dòng nước ấm áp đổ vào trái tim Tô Mộ Nghiên, nhưng lý
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-phu-tam-co-lo-thich-toi-roi/2662178/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.