Thái Văn Kỳ dậy từ rất sớm, nhưng lo rằng đến quá sớm sẽ đánh thức Tô Mộ Nghiên nên anh mới đến muộn một chút.
Nhưng đã gần hai ngày không gặp cô, anh thật sự sắp nhớ cô đến phát điên rồi.
Hôm qua ở nhà, Thái Văn Kỳ đã cố gắng nghỉ ngơi và chăm sóc bản thân thật tốt. Hôm nay sức khỏe của anh đã tốt trở lại, vì vậy anh rất vui, từ nay trở đi anh có thể ở cạnh chăm sóc Tô Mộ Nghiên rồi.
Chỉ là không ngờ khi đến bệnh viện, Tô Mộ Nghiên dường như lại không muốn nhìn anh. Anh vừa bước vào phòng bệnh, cô liền nhìn lướt qua anh một cái rồi quay mặt đi, không hề nói với anh dù chỉ một câu.
Trái tim Thái Văn Kỳ giống như bị kim nhọn đâm chọc, nhưng ngoài mặt anh vẫn cố gắng nở nụ cười dịu dàng: “Tớ mang đồ ăn cho cậu đây.”
Tô Mộ Nghiên thở dài một cái, mặt vẫn quay về hướng khác chứ không nhìn Thái Văn Kỳ: “Cậu đừng mang đồ ăn cho tôi, tôi sẽ cảm thấy mắc nợ. Hơn nữa sao cậu không đi học? Nếu là nghỉ học để đến đây thăm tôi thì xin cậu về cho, tôi cảm thấy rất áp lực.”
Thái Văn Kỳ lúc này vẫn nở nụ cười, nhưng rõ ràng ánh mắt anh lại lộ rõ vẻ u buồn. Anh nói với cô: “Tớ nghỉ học là vì tớ muốn, cậu không cần cảm thấy áp lực.”
Là tớ muốn ở bên cậu, không ở bên cậu tớ không chịu nổi.
Thái Văn Kỳ mở hộp đựng thức ăn rồi bày lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-phu-tam-co-lo-thich-toi-roi/2662177/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.