Thái Văn Kỳ khoanh tay trên bàn, nằm gối đầu lên tay, mặt quay về hướng cửa sổ.
Anh quả thật hơi mệt nhưng không mệt đến nỗi phải nghỉ ngơi. Vừa nãy chạy đến chỗ thầy chủ nhiệm chỉ là vì ở đó có Tô Mộ Nghiên, nói mình bị ốm rồi xin thầy nghỉ ngơi cũng chỉ vì muốn nhận được sự quan tâm của Tô Mộ Nghiên mà thôi.
Chỉ tiếc rằng cô vẫn luôn né tránh anh, nghe thấy anh bị ốm cũng không lên tiếng hỏi han anh dù chỉ một câu.
Thái Văn Kỳ thật sự rất buồn, trái tim cũng cảm thấy rất đau.
Anh nằm trên bàn, mắt nhìn ra bầu trời ngoài cửa sổ, trong lòng thầm ước một điều ước mà anh cho là viển vông: Ước gì ngay bây giờ Mộ Nghiên sẽ xuất hiện trước mặt mình.
Không ngờ rằng vừa ước xong, Thái Văn Kỳ đã phát hiện tiếng bước chân đang di chuyển tới gần.
Tiếng bước chân rất quen thuộc, thật sự là Tô Mộ Nghiên sao?
Trong lòng Thái Văn Kỳ kích động, anh nhắm mắt giả vờ ngủ thì lại nghe thấy giọng nói nhỏ nhẹ của Tô Mộ Nghiên: “Thái Văn Kỳ, cậu ngủ rồi sao?”
Thái Văn Kỳ nghe thấy giọng nói này thì vô cùng mừng rỡ, đúng là Tô Mộ Nghiên rồi!
Anh khẽ mỉm cười, trong lòng vô cùng vui vẻ vì Tô Mộ Nghiên quan tâm đến mình.
Mà Tô Mộ Nghiên lúc này đang cầm một hộp thuốc. Vừa rồi cô xin bác bảo cho mình ra ngoài cổng trường để mua thuốc hạ sốt cho Thái Văn Kỳ.
Mặc dù ở phòng y tế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-phu-tam-co-lo-thich-toi-roi/2662143/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.