Chương trước
Chương sau
Bao đen trên vai hắc y rơi xuống, đập lên nền đất lạnh lẽo, dưới ánh sáng mờ mờ ảo ảo của đèn lồng, miệng túi rơi ra, để lộ nửa phần xác người còn chưa kịp phân hủy, mơ hồ toả ra tám hướng một mùi hôi thối đặc trưng nồng nặc. Gió lạnh nổi lên, thổi bay âm thanh vui nhộn khi nãy, vẽ trên không gian tĩnh mịch một cảm giác quỷ mị kì bí, đáng sợ đến rợn người.
Thường Ân chau mày, nương theo ánh sáng đỏ cam quan sát, chỉ thấy tử thi đã trở nên khô cứng, làn da thô ráp chuyển màu thâm nâu, hốc mắt tối đen sâu thẩm, nổi trên khuôn mặt hơn phân nửa đã bị rạch nát, nhìn không ra hình dạng.
Xương cốt vì va chạm vỡ nát, tử thi gãy cổ quay đầu, đập thẳng khuôn hàm khô ráp, răng môi dập nát lẫn lộn vào mắt Thường Ân. Ngay lập tức, một luồng tử khí u ám chạy sộc lên mũi, mang theo mùi phấn thơm nhu mỳ, thanh thoát, thành công khiến Hạ ảnh đế có chút giật mình. Hắn im lặng thở dài, chậm rãi nhìn Thiên Phong bên cạnh, thầm nghĩ:
Đến rồi, sức hút của nam chính cuối cùng cũng đến rồi. Tình tiết đại thần à, một lần y ra ngoài mà không sảy ra chuyện thì người sẽ chết ư!
Phiền phức, rõ ràng đây là thời gian riêng tư...
Thường Ân không nhịn được thì thầm vài tiếng, trong lòng không hiểu vì sao lại dâng lên cảm giác khó chịu không nói rõ. Hắn nắm chặt hai tay, cố gắng đem toàn bộ thần trí đã rối loạn dồn vào xác chết bên dưới, vừa hay lại phát hiện ra vài điều thú vị.
Trên người tử thi này mơ hồ vẫn vương lại bột phấn trắng, đã thế còn có mùi thơm ngào ngạt, là loại thường được nữ nhi lựa chọn sử dụng nhiều nhất.
Hơn nữa,...
Tử thi này cũng dường như có chút quen mắt, đặc biệt là nốt ruồi cỡ lớn nằm bên môi!
Thường Ân nhíu mày, nghiêm túc ngẫm nghĩ, một loạt hình ảnh từ quá khứ nắm tay chạy qua, cuối cùng đột ngột dừng lại tại một khuôn mặt không quen biết.
Phải rồi... đây không phải là tên hách dịch trong quán trọ hắn vừa gặp sáng nay sao!
Rõ ràng ban ngày vẫn còn mạnh miệng lớn tiếng ở dương gian, thế mà đêm xuống y đã xác khô hồn chầu nơi âm giới rồi?
Điều này không thể sảy ra, trừ khi...có yêu ma đằng sau nhúng tay vào.
- Sư tôn!
Thiên Phong hô lên một tiếng, ma chưởng trong tay kết tụ đánh ra, đập thẳng vào thân hình hắc y đang lung lay phóng tới. Năm ngón tay thon dài cong lại, tựa cánh hoa mềm mại trôi nổi giữa không gian, chớp mắt khiến người khác tưởng chừng như vô hại. Ma chưởng đánh ra âm hiểm đòi mạng, khiến hắc y gắt gao ôm bụng, lập tức phun một ngụm máu đỏ tươi, hai chân y run rẩy, cố gắng bám trụ lấy thành tường.
- Cái xác này ngươi tính giải thích sao đây?
Hắc y lau máu, duy trì im lặng, xem như không nghe thấy câu hỏi của Thường Ân. Y nhanh chóng đảo mắt, trong góc khuất lấy từ ngực ra vài thanh ngân châm nhỏ, vận lực phóng tới, sau đó lập tức nhân cơ hội đối phương chống trả, ôm lấy bao đen, phi thân chạy mất.
- Muốn trốn.
Thường Ân bóp nát kim châm trong tay, dùng lực đạp lên thành tường, gót chân lấy đà điểm trên phiến ngói, dưới ánh trăng non mơ màng thi triển khinh công, bạch y thoăn thoắt, nhanh chóng đuổi theo bóng hình vừa ẩn vào màn đêm rộng lớn.
Đi được một lúc hắn bỗng nhiên dừng lại, đế giày dẫm lên mái ngói nhà cao, tóc đen theo gió tung bay nhè nhẹ, Hạ ảnh đế chau mày, không vui lên tiếng:
- Mất dấu rồi.
Thiên Phong chậm rãi thu lại thần thức, y nâng tay, nhẹ nhàng chỉnh chỉnh y phục Thường Ân, sau đó mới hài lòng, gục đầu đáp trả.
- Yêu khí vừa rồi vẫn còn nồng đậm thế mà tới đây liền biến mất, xem ra chỗ này có vật gì cản trở.
Nền trời rạch lên một đường chớp đỏ, tô đậm tường mây bọc kín nguyệt quang, phủ lên trần gian một lớp sương mềm mại, trong suốt. Gió hơi se lạnh, thổi bay hai cặp lồng đèn đơn sắc, lộ ra bảng hiệu quấn đầy vải hoa, ẩn ẩn hiện hiện vài nét chữ tinh xảo, mỹ miều "Cảnh An viện". Thường Ân mặt không biến sắc, nhẹ nhàng đọc tên, mặt nạ ngưng sương, chảy xuống gò má hắn một giọt nước mát lạnh.
- Đây hình như là thanh lâu mà tiểu nhị nhắc đến.
Thiên Phong ngừng lại một chút, lấy ra một tấm thẻ đỏ, sau đó nhanh chóng tiếp lời:
- Sư tôn người xem, đây là vật mà đệ tử nhặt được lúc hắc y rời đi, bên trên khắc chữ Cảnh.
Thường Ân nhanh chóng nhận lấy vật lạ, từ từ đưa mắt quan sát. Hắn nắm chặt hai tay, dường như cảm thấy bản thân đã ngộ ra điều gì. Hạ cung chủ cất lấy thẻ đỏ, nói:
- Tử thi khi nãy là tên chúng ta đã gặp ở quán trọ, bên trên vạt áo vẫn còn lưu lại phấn thơm, nếu như ta nhớ không nhầm thì y có nói tối nay sẽ đến thanh lâu một chuyến. Xem ra việc tiếp đãi tu sĩ của Tần lão gia kia thật sự có vấn đề.
- Muốn biết có vấn đề hay không thì vào trong xét là được?
Dứt lời, Thiên Phong lập tức phi thân. Y lấy đà nhảy lên không trung, nhẹ nhàng điểm trên không khí, vạt áo tung bay, tựa cú đêm mãnh liệt săn mồi trong bóng tối.
Bốn phía mơ màng chìm trong nến sắc, bỗng nhiên Thiên Phong chớp mắt giật mình, mày kiếm khẽ chau, nhếch môi khinh bỉ. Y đứng giữa khoảng không, nhanh chóng xoay người đổi thế, gót chân mượn gió giẫm sương, phút chốc triệu hồi Vô Tâm giáng thế. Ma kiếm vô tình xuất ra, chặt đứt ngàn tay nhoi nhúc bám chặt thân thể, Thiên Phong chậm rãi lùi về sau, từ tốn quan sát ảo ảnh trên không tan biến, lúc này y mới thu tay, nói với Thường Ân bên cạnh.
- Có kẻ bày trận, không thể vào.
Thường Ân gục đầu xem như đã biết lại nghe người bên cạnh tiếp lời.
- Chúng ta có cần phá?
- Không cần...
Lời còn chưa kịp nói hết, binh khí từ đâu đã xé gió mạnh mẽ rít gào, xuyên qua âm vang tĩnh mịch của đêm tối, hướng bọn người Thường Ân vô tình chém mạnh. Hạ cung chủ không buồn rũ mi, hắn vung tay nhanh chóng chặn đòn, kiếm sắt lập tức bị trả ngược về chỗ cũ, bên tai cùng lúc vang lên tiếng nói:
- Đêm hôm leo lên nóc nhà, xung quanh còn có yêu khí, nói mau các ngươi là yêu nghiệt phương nào.
Thường Ân nhìn hai người mới đến, y phục tím nhạt thêu huệ tây cam, đính cùng chữ Phùng ởở giữa trung tâm làm nhụy. Nếu hắn nhớ không nhầm kiểu đồ sến súa này chỉ có ở Phùng Như môn độc quyền sử dụng. Vậy hai kẻ này xem ra là người bên Phùng Như. Thường Ân lễ nghĩa chắp tay, đáp trả.
- Tại hạ Hạ Thường Ân ở Thiên Tông môn cùng đệ tử xuất sơn vi hành.
Hai người phía trước vừa nghe tới đây, lập tức giật mình, tay chân luống cuống cong lưng ấp úng:
- Ra là tiền bối, thật thất lễ. Vãn bối tên Hoàng Kiều, người bên cạnh là Lục Kinh thuộc Phùng Như môn, phụng mệnh sư tôn điều ra vài chuyện.
- Không cần đa lễ, đứng lên đi, các ngươi bảo đến điều tra chuyện gì?
- Chẳng dám giấu, gần đây đột nhiên xảy ra nhiều vụ mất tích, chúng ta theo dấu vết tra đến nơi này, trùng hợp khi nãy phát hiện yêu khí, vội vã đuổi theo thì gặp hai vị.
Thường Ân gục đầu xem như đã hiểu, đôi bên trao đổi một vài tin tức rồi cũng cáo từ rời đi. Một đêm dài mệt mỏi, cuối cùng hắn cũng có thể trở lại phòng trọ nghỉ ngơi. Thường Ân nghiêm túc gõ bàn, có chút suy tư nghe Thiên Phong nói:
- Theo thông tin hiện giờ ta có xem ra vị Tần lão gia này chỉ "xem trọng" những tu sĩ yếu kém hoặc giả mạo. Hay chúng ta lập tức xông vào Cảnh An viện một mẻ bắt trọn lưới.
- Không, bứt dây động rừng. Lúc nãy hắc y bị phát hiện chỉ e chúng sẽ có phòng bị từ trước, cần hành động cẩn thận. Trước tiên điều tra ở cả hai phía. Nhưng làm sao thâm nhập vào Cảnh An viện mà không cần chạm kết giới đây?
Thiên Phong nghe tới đây bỗng nhiên rũ mi, khoé môi cong lên nụ cười nham hiểm. Y chậm rãi nâng tay, tháo nhanh mặt nạ lạnh buốt, sau đó dịu dàng nắm lấy cằm Thường Ân, nói:
- Nếu đã ở trong thì tất nhiên không cần nghĩ tới việc vượt qua kết giới, sư tôn à lần này nhờ vào người rồi!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.