Đèn lồng kết hoa, xanh vàng rực rỡ, dưới ánh trăng non ẩn sau tường mây huyền bí, đăng quang cứ thế dịu dàng nối đuôi nhau, từ tốn thả mình vào từng cơn gió mát, phủ sáng cả một quãng đường dài vốn phải chìm trong bóng tối tĩnh lặng.
Thường Ân nhẹ bước, chậm rãi dạo quanh, đi qua dòng người ồn ào, đông đúc, tránh xa các sạp hàng đã chật kín khách mua chào hỏi, tiếng gọi mời hoà lẫn tiếng chiêng, tiếng trống, vô thức tấu nên một bản nhạc rộn rã của chốn trần gian. Dù cho bên ngoài tưng bừng nhộn nhịp thế nhưng Hạ cung chủ lại có chút mệt mỏi thở dài, trong dòng người vội vã khó khăn tìm kiếm bóng hình đồ đệ, rõ ràng vừa nãy cả hai còn nắm tay tình tứ, thế quái nào nói lạc là liền lạc mất nhau. Thường Ân chau mày, quay đầu tứ phía, bỗng bên tai không nhanh không chậm vang lên giọng nói quen thuộc.
- Sư tôn, con ngay đây.
Thường Ân theo âm thanh vô thức chuyển hướng, còn chưa kịp mở miệng trách mắng một phen thì hắn đã bị cảnh tượng phía trước làm cho ngây ngốc, thân thể cứng đờ, cứ thế đứng yên bất động.
Vì sao à.
Tại vì hình ảnh trước mắt thật sự quá đẹp, đẹp đến mức khiến hắn không thể rời mắt, khiến hắn nổi lên sắc tâm, chỉ muốn mang người về khoá chặt, giấu kín...
Gió nhẹ thổi qua, chạm lên da mặt nam nhân ưu tú, Thiên Phong rũ mi, buông xuống mặt nạ quỷ xanh lưỡi đỏ, lộ ra đôi mắt câu hồn đoạt phách. Y bước chân, đèn lồng trong tay lay động,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-phu-ta-day-khong-lam/1723225/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.