Nếu có thời gian ngồi thả hồn ngắm mây thì ngươi cũng nên xuống núi dọn dẹp đống ma khí do mình kéo ra kia đi.
Mạc Diệp thu lại linh lực, chậm rãi nhảy xuống kiếm, y dùng một tay chống lấy hông, tay còn lại uốn uốn loạn tóc rơi trước ngực. Toàn thân kim bào lộng lẫy, tóc buột dây vàng, thắt lưng hồng ngọc, chân mang ủng vải thêu hoa sen, từ xa nhìn lại, Mạc Diệp không khác gì một tượng vàng đang di chuyển, cho dù là trên hay dưới đều không ngừng tỏa ra hòa quang của những con người giàu có. Thường Ân lấy tay che mắt, có chút khó khăn nhìn người đối diện, hắn trầm mặt, nói:
- Lần sau đến chỗ ta ngươi có thể chọn một bộ y phục nào đơn giản hơn được không?
- Đây là bộ y phục đơn giản nhất mà ta có.
Mạc Diệp nhún vai, vô cùng tự nhiên đáp trả, sau đó y từ tốn ngồi xuống, vươn tay rót lấy một cốc trà còn nóng hổi:
- Nhờ có Hạ cung chủ mà trong vòng mấy năm vừa qua tu tiên giới ồn ào hơn hẳn. Bái phục.
- Ngươi đến đây chắc cũng không phải để nói những thứ nhàn chán này.
Mạc Diệp cười cười, đặt lại ly trà xuống bàn đá, y lấy trong túi ra một phong thư đỏ sẫm, nhẹ nhàng đưa tới trước mặt Thường Ân.
- Hai tháng nữa là tiệc mừng thọ bảy mươi của Vương lão gia, chưởng môn phá lệ cho Như Ngọc trở về phụ giúp, đồng thời hạ lệnh phái ta và ngươi đến tham dự góp vui cùng.
Thường Ân im lặng không nói, thuận tay đón
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-phu-ta-day-khong-lam/1723221/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.