Dòng chảy quá khứ chậm rãi trôi qua kéo theo những con người không thể cứu vãn quay lại thực tại. Phục Dục rũ mi, chặn lại một giọt nước mắt sắp kết đọng rơi xuống. Y mặc kệ thân thể đã bị bào mòn bởi tà khí, lục phủ ngũ tạng như lửa thiêu đốt, đau nhức đến khó chịu. Phục Dục khó khăn đẩy một ngụm máu tươi ra khỏi cuống họng, nhẹ nhàng hỏi:
- Vì sao lại cứu ta? Ngươi bảo ngươi hận ta.
Thần hồn trong lòng Phục Dục trầm mặt, một lúc sau mới lên tiếng:
- Ta từng bảo ta hận ngươi nhưng ta cũng từng nói ta yêu ngươi.
Nghe những lời này, con ngươi Phục Dục lập tức chấn động, y run run, từ tốn chạm nhẹ lên khuôn mặt nhạt nhoà của Tiêu Nghiên, một xúc cảm lạnh lẽo truyền đến, phá tan lưới nhện quấn chặt tâm y lúc bấy giờ.
Yêu.
Phục Dục tự hỏi lại giống như đang trả lời chính thắc mắc của mình. Y chìm đắm trong cơn lũ thù hận, cứ thế bỏ đi cọng rơm cứu mạng cuối cùng.
Là Phục Dục mới không xứng với Tiêu Nghiên.
Ngày trước hay bây giờ đều như vậy, y vì sức mạnh, chà đạp người yêu thương mình nhất, để rồi từng bước biến Tiêu Nghiên người không ra người, quỷ không ra quỷ.
Hối hận.
Phục Dục hối hận rồi. Nếu có thể quay ngược thời gian thì tốt.
Có điều...
Quá khứ chính là thứ mà con người không thể thay đổi được.
Một giọt nước mắt rơi xuống, lại một giọt, Phục Dục cuối cùng cũng không kiềm chế được khóc thành tiếng, cảnh vật xung quanh trở nên nhạt nhoà tựa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-phu-ta-day-khong-lam/1723220/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.