Gió lạnh từng cơn kêu gào mạnh mẽ, báo hiệu mùa đông đang đến gần, đẩy theo tầng tầng lớp lớp mây đen dày đặc, che khuất đi ánh trăng huyền ảo trên nền trời.
Băng phong bẻ gãy ngọn cây, xào xạc trên đỉnh mộc lâm còn sơ xác vài phiến lá úa. Lúc này trời đã tối đen như mực, ánh trăng cuối cùng cũng chịu thua trước bức tường hắc vân chắc chắn, lặng người ngủ yên trong tiếng ca vang của quạ rừng.
Canh năm, gió vẫn không ngừng thổi.
Trên con đường hiu vắng đơn độc, lặng lẽ xuất hiện chiếc đèn lồng nhỏ, lộc cộc vang lên bước chân người hoà vào hương bánh bao thơm ngất.
Rì rào vài tiếng một tràng gió thổi qua dập tắt ánh nến đáng thương trong đêm tối thăm thẳm, con đường lại trở lại với dáng vẻ u ám ban đầu, chiếc đèn lồng mất đi ánh sáng nằm lẳng lặng trên giá của xe đẩy, âm thanh lộc cộc vốn còn vang văng vẳng bây giờ tựa như biến mất theo làn gió tan vào hư vô ảo ảnh.
Không âm thanh, không bóng dáng, không tiếng động, chỉ còn tiếng gió nặng nề rít lên, hoà vào hương bánh, đẩy ra xa tựa như giọng cười ai oán trong đếm tối tĩnh mịch.
Thường Ân ngồi cạnh cửa sổ, đón ánh nắng yếu ớt của mùa đông. Hắn đưa tay xoa xoa đôi môi khô khốc, cảm thụ khí lạnh xuyên qua lớp y phục thấm nhuần vào trong da thịt, đại não. Mặc dù nói tu chân giả không sợ lạnh, không sợ đói tuy nhiên thần hồn bên trong cỗ thân thể này thật ra cũng chỉ là người bình thường, mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-phu-ta-day-khong-lam/1723193/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.