- Đệ cảm thấy chuyện này như thế nào?
Đợi bóng người cuối cùng thuận lợi vượt qua nguyệt quang lạnh lẽo, Nhạc Thanh mới từ trên ghế cao, nhấc chân bước xuống. Y đứng trước mặt Thường Ân nhẹ nhàng lên tiếng, giọng điệu nghe ra có chút dịu dàng của người anh cả.
Trăng đua theo gió, phá nát hắc vân, vươn mình tản ra ánh sáng vàng nhẹ vào sâu cửa nội điện. Lúc này, đèn bỗng vụt sáng, đem căn phòng vốn có chút tăm tối ủ ấm trở lại. Thường Ân tại chỗ đứng lên, từ túi áo lấy ra một miếng ngọc bội nhỏ.
- Cái này lúc cận chiến đệ có giật lấy được từ trên người gã, mùi vị của nó có chút kì lạ.
Giang tay nhận lấy khối ngọc trắng mịn, được điêu khắc tinh xảo, Nhạc Thanh cẩn thận đưa nó lên chóp mũi, chậm rãi ngửi qua, vết nhăn trên trán không báo trước bỗng nhiên hiện rõ.
- Là sắc tán hương.
- Sắc tán hương, loại thảo mộc hiếm có trên đỉnh Dương sơn!
- Phải, chỉ là với liều lượng này nó không còn là thảo dược nữa mà là độc dược. Tương truyền sắc tán hương có thể trị nội thương, đả thông linh khí, có điều khi được sử dụng với lượng lớn chính loại linh dược này lại là vũ khí lấy đi ý thức con người, khiến họ cuồng bạo, phát điên.
- Xem ra ước chừng là có kẻ phá đám. Loại dược này vốn không thể dễ dàng có, hơn nữa còn nhiều đến như vậy.
Loading...
Không gian lần nữa chỉ còn lại tiếng gió lướt qua khung cửa sổ. Dưới ánh sáng kì ảo của ngọn đèn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-phu-ta-day-khong-lam/1723192/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.