Tôn Khỉ đeo kính mát, ngồi trên ghế ngoài boong tàu, chân dài duỗi thẳng, gió biển thổi qua
Bên cạnh hắn đặt rượu, điểm tâm, trái cây, cá hồi và thịt nguội đầy đủ mọi thứ.
Vinh Tranh và Vinh Nhung trước sau ra khoang thuyền.
Ném một quả nho vào miệng, răng cắn khiến thịt quả vỡ ra, nước quả trào ra rất ngọt!
Nếu như không nhìn thấy gương mặt của người nào đó thì càng tốt hơn.
Ăn cũng không thể lấp kín cái miệng chọc người của Tôn Khỉ "Còn tưởng hai anh em các người ở cùng nhau trong cabin mà"
Giọng điệu mỉa mai không quá rõ ràng.
Vinh Nhung cười đi lên boong thuyền, "Vậy thật đáng tiếc."
Trên đầu cậu đội mỹ che nắng, là Vinh Tranh bắt cậu đội.
Hai anh em đều tìm ghế tắm nắng nằm xuống.
Trên ghế đều có ô che nắng, không lo sẽ lại bị phơi nắng cháy da.
Ngẩng đầu lên, bầu trời trong xanh, mây trắng xốp, thỉnh thoảng có những chú hải âu trắng bay lượn trên bầu trời.
Vinh Nhung nhắm mắt, gió biển mang hơi nước ướt át lướt qua chóp mũi của cậu.
Đã rất lâu rồi Vinh Nhung mới có loại cảm giác buông lỏng thoải mái này.
Rất lâu trước khi tái sinh, cậu bận rộn cố gắng sống sót.
Thật kỳ lạ.
Cậu từng cảm thấy cuộc sống thật nhàm chán, cho dù có đột ngột chết vì uống quá nhiều, hoặc chết trên đường đua trong một vụ tai nạn khi đua xe, cũng không đáng tiếc.
Sống một cuộc sống sôi nổi oanh oanh liệt liệt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-phu-phao-hoi-xe-kich-ban-thieu-gia-gia/3494658/chuong-24-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.