Ngày Vinh Tranh và Vinh Nhung lên đảo nghỉ mát thời tiết rất tốt
Trên bến tàu, bầu trời xanh biếc, những cánh buồm trắng
Tôn Khỉ ngồi du thuyền riêng đến bến tàu đón Vinh Tranh.
Kính râm, áo sơ mi hoa, quần lửng, dép lào, muốn bao nhiêu mùa hè liền có bấy nhiêu.
Nhìn thấy Mulsanne quen thuộc.
Tôn Khỉ tháo kính râm xuống, tùy ý cài vào áo sơ mi
"Đại Vinh—-"
Vừa nhìn thấy Vinh Nhung đồng thời bước xuống từ ghế cạnh tại xế, nụ cười trên mặt trong nháy mắt biến mất sạch sẽ.
Tôn Khỉ lạnh mặt, không vui hỏi Vinh Tranh: "Cậu mang quỷ đáng ghét này đến làm gì?"
Vinh Nhung chủ động tiến lên chào hỏi, "Chào anh Khỉ."
Tôn Khỉ cười lạnh một tiếng, "Không dám."
Vinh Tranh cảnh cáo liếc hắn một cái
Nhung Nhung là em trai anh.
Tôn Khỉ không nói một lời xoay người đi.
Chưa đi được mấy bước, giọng không kiên nhẫn nói với hai anh em phía sau, "Đi theo."
Vinh Tranh từ cốp xe phía sau lấy quà cáp theo.
"Anh, tới đây."
Vinh Nhung đi qua.
Dựa theo tưởng tưởng của Vinh Nhung, cậu có thể cầm một chiếc trên tay mà không chịu chút áp lực nào.
Tuy nhiên, cậu quên mất rằng cậu không phải là người quen làm đủ mọi công việc tầm thường, nặng nhọc, thậm chí còn phải xách một bao xi măng lớn của kiếp trước. Cậu hiện có một cơ thể lười biếng đến mức không thể đến phòng tập thể dục, vào những ngày không có lớp học, cậu ngủ đến nửa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-phu-phao-hoi-xe-kich-ban-thieu-gia-gia/3494657/chuong-24-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.