Vinh Tranh đưa tay cho cậu.
Vinh Nhung nắm tay Vinh Tranh, mượn lực đứng lên.
Được Vinh Tranh đỡ, khập khễnh ra khỏi phòng làm việc.
Ba thư ký trong phòng thư ký nhìn hai anh em rời đi.
Rơi vào suy nghĩ sâu sắc.
Không phải nói là anh em ruột thịt sao?
Vậy tại sao buổi sáng chân nhị thiếu còn tốt bây giờ lại khập khiễng rồi?
Mãi đến khi ra khỏi thang máy, cơn tê ở chân Vinh Nhung mới qua đi.
Căng tin của công ty rất rộng, có khu vực bán đồ ăn Trung Quốc và phương Tây, có buffet.
Vinh Tranh thường đi đến khu đồ ăn Trung Quốc nhiều hơn.
Khu vực Tây sẽ có nhiều cặp tình nhân từ công ty và nhân viên nước ngoài hơn, nên khu Trung cũng tương đối ít người
Vinh Tranh hỏi Vinh Nhung buổi trưa muốn ăn thức ăn Trung hay là bữa ăn Tây.
"Thức ăn Trung đi."
Đồ ăn Tây không dễ cảm thấy no.
Không phải lựa chọn đầu tiên của Vinh Nhung.
Và xét về món ăn, đồ ăn Trung Quốc phong phú hơn đồ ăn phương Tây rất nhiều.
Vinh Tranh vì vậy mang đến khu Vinh Nhung thức ăn Trung.
Vinh Tranh mang theo một thiếu niên xinh đẹp đi làm, mặc dù đa số người trong công ty đều đã nghe nói đến nhưng cũng không có nhiều người tận mắt nhìn thấy.
Lúc này, hai người quang minh chính đại cùng xuất hiện tại căng tin công ty, các nhân viên dùng bữa trong căng tin đều có chút bối rối.
Đây là chủ tịch muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-phu-phao-hoi-xe-kich-ban-thieu-gia-gia/3424412/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.