Vinh Tranh cảm động không quá ba giây.
Vinh Nhung "Ui" một tiếng, "Anh, trước khi đi họp anh nói có đồ đưa cho em là gạt em à?"
Vinh Tranh nhàn nhạt liếc mắt Vinh Nhung.
Trí nhớ của nhóc con tốt đó.
"Đi với anh"
Vinh Tranh đi đến trước một cánh cửa, đẩy cửa phòng.
Vinh Nhung đi sau lưng, giọng không đứng đắn: "Anh hai, anh không phải muốn đóng cửa đánh em đấy chứ?"
Vinh Tranh xoay người, "Đánh em còn cần đóng kín cửa rồi mới đánh à?"
Vinh Nhung: "!"
Anh hai, anh thay đổi.
Anh trước kia sẽ không hùa theo em đùa giỡn thế này!
Quả nhiên, đàn ông không thể được sủng mà kiêu, anh trai cũng không ngoại lệ!
Vinh Nhung tò mò đi vào.
Vừa bước vào cửa, Dung Dung đã ngửi thấy mùi bạch tùng hơi đắng trong không khí.
Vinh Nhung nhắm mắt, vẻ mặt chuyên chú nhẹ ngửi mùi hương trong không khí.
Một lúc sau, cảm giác hơi đắng tan đi như gạc, thay vào đó là mùi thơm trầm trầm của gỗ, giống như một vũng đầy hoa sen trắng xóa giữa vùng đất sâu rộng lớn, tỏa hương thơm thoang thoảng, từng bông sen nước vẫn còn nhuốm màu sương sớm trong như pha lê, thanh tao và sảng khoái.
Vinh Nhung mở mắt ra, cậu hưng phấn xác thực với Vinh Tranh, "Là "Nhẹ nhàng" của Evan đúng không?"
"Không biết, không để ý. Chẳng qua cảm thấy mùi không tệ, không ghét."
Vinh Tranh đưa Vinh Nhung tiến vào, chính là phòng anh thường dùng để nghỉ ngơi.
Nói là phòng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-phu-phao-hoi-xe-kich-ban-thieu-gia-gia/3424411/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.