Ngày hôm nay mấy người Tô Bạch tìm thấy một dòng suối nhỏ, nước suối lạnh lẽo nhẹ nhàng khoan khoái xua tan phần nào mệt mỏi, đột nhiên Diệp Mính cười nhạt nói: “Nước suối này thật là kỳ quái.”
Tô Bạch nghe vậy trong lòng vừa động, Diệp Mính có thủy linh căn, từ trước đến nay thứ y hiểu rõ nhất chính là nước, nếu y nói nước này kỳ quái vậy chắc chắn có chỗ nào kỳ quái thật, “Ngươi phát hiện ra cái gì?”
Diệp Mính vừa lau đi giọt nước trên mặt vừa cười đáp: “Thủy chảy xuôi xuống chỗ thấp là đạo lý mà ai ai cũng biết, nhưng ngươi xem, con suối này lại hoàn toàn ngược lại.” Vừa rồi không ai chú ý, hơn nữa địa hình nơi này cũng tương đối bằng phẳng nên không nhận ra, bây giờ chú ý nhìn kỹ lại mới thấy quả nhiên là thế, phía đầu nguồn lại có vị trí thấp hơn.
“Đúng thật là kỳ quái.” Mọi người khó hiểu.
Diệp Mính vươn tay xuống suối, dòng nước chảy qua kẽ tay, y nhắm mắt lại cúi người thử ngửi, “Chẳng lẽ các ngươi không phát hiện ra nước suối này có hương hoa sao?”
Mọi người cũng thử cúi xuống ngửi một lát, quả nhiên có hương hoa tươi mát thoang thoảng nhưng không hề nồng đậm, khó trách bị xem nhẹ. Mạc Ngôn cẩn thận vỗ bụng lo lắng nói: “Không biết là hương của loài hoa gì, đã sinh trưởng trong bí cảnh này thì sợ rằng không phải là vật phàm tục, nếu như có độc thì sẽ phiền toái đây.”
“Yên tâm đi, nước này hẳn là không có độc đâu.” Bùi Nhiên an ủi.
“Quả thực
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-phu-moi-that-la-tuyet-sac/1337636/chuong-80.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.