Trong căn phòng kín mít âm u, Điền Doanh Doanh ngồi trước gương đồng, sâu kín nhìn thiếu nữ trong gương. Gương đồng mờ nhạt mơ hồ khó thấy rõ hình ảnh, nàng nhìn một hồi, run tay như khó có thể tin được mà chạm vào mặt gương, nơi đó có một thiếu nữ tươi sáng với mái tóc đen mượt như mây đang cười nhìn nàng.
“Đây mới là ta…” Nàng lẩm bẩm, thần sắc hoảng hốt.
Ngón tay mảnh khảnh chạm vào mặt gương lạnh như băng, tầm mắt dừng lại trên những nếp nhăn nơi mu bàn tay, nàng kìm lòng không đậu mà rùng mình, lại ngẩng lên nhìn vào trong gương, đâu còn thiếu nữ như hoa như ngọc vừa rồi, hiện giờ chỉ có một nữ nhân tiều tụy đầy đầu tóc trắng.
“A! Ma quỷ, đồ ma quỷ!” Nàng nhảy dựng lên, túm lấy chiếc gương quăng mạnh xuống đất, dường như vẫn chưa thấy đủ, nàng tìm khắp phòng, bình hoa trên bàn, đồ cổ nạm ngọc, hết thảy đều bị ném vỡ nát.
“Sao lại như thế nữa rồi.” Hà Thanh ở cách vách nghe thấy động tĩnh liền đứng dậy, theo thói quen định sang trấn an người nọ, đến khi tới trước cửa mới đột nhiên nhớ ra điều gì, bất đắc dĩ đành dừng chân, trên mặt hơi do dự. Dạo này tính tình Điền Doanh Doanh càng ngày càng nóng nảy điên cuồng, cả ngày tự nhốt mình trong phòng chẳng muốn gặp ai, cho dù là Hà Thanh nàng ta cũng không quan tâm, đôi lúc còn nói mấy câu nhục mạ.
Nói thật, thấy bộ dạng hiện tại của Điền Doanh Doanh thì nàng cũng hơi sợ hãi, không dám tới gần phòng nàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-phu-moi-that-la-tuyet-sac/1337613/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.