Chung Tú sơn cao hơn nhiều so với mặt biển, quanh năm mây mù quấn quanh, Vô Thượng tông xây dựa vào đó, đình đài lầu các rất có cảm giác thần tiên.
Phía trên đỉnh núi được làm pháp thuật, một mảng màu xanh dạt dào, bốn phía đều là hoa cỏ cây cối, liễu rủ màn che, thấp thoáng xa xa tự như điện ngọc chốn tiên cung, không khỏi giật mình thấy như đang ở nơi tiên cảnh.
Tô Bạch đứng trên núi, tay áo dài rộng, ống tay áo phấp phới, tóc đen chảy dài, như ẩn như hiện, tư thái cao nhã, khí chất như hoa, giống như một vị tiên.
—- Điều kiện tiên quyết là xem nhẹ cái cục trong cổ áo hắn.
Hai mắt nhắm chặt của Đào Bảo trộm ti hí nhìn xuống phía dưới, lập tức bị dọa cho hồn phi phách tán, hai chân trước ôm chặt lấy cổ Tô Bạch, nói: “Mẫu thân, Bảo Bảo sợ, chúng ta về đi được không.”
Mắt phượng của Tô Bạch nguy hiểm nhìn chằm chằm Đào Bảo.
Vật nhỏ kia sắp bị dọa khóc Tô Bạch mới mở miệng: “Biết sai rồi?”
Đào Bảo dùng đôi mắt to ướt sũng gật đầu.
Hừ, đấu với ta, lão tử chính là nam nhân có thể đem toàn bộ thế giới này đùa bỡn trong lòng bàn tay đó!
Lại nói, đại sư huynh Vô Thượng tông, nam nhân tốt luôn lạnh nhạt thanh cao, coi giả ngầu là nhiệm vụ, Tô Bạch, Tô ngạo kiều, đến tột cùng vì sao lại tức giận nhỉ?
Cái này phải nói từ mấy sự việc ly kỳ quỷ dị xảy ra gần đây trong Vô Thượng tông.
Vì sao pháp khí của nhóm sư đệ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-phu-moi-that-la-tuyet-sac/1337569/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.