Hắc Bào Lão Nhân nhìn cảnh tượng trước mặt, nheo mắt lại, nói với con thú lớn bên kia: “Nói đi, xảy ra chuyện gì?”
Con linh thú kia buồn bực “Ngao ô” một tiếng, chạy tới cọ cọ chân chủ nhân, do do dự dự mở miệng: “Mấy ngày trước Bảo Bảo hỏi ta mẫu thân trông như thế nào, ta nói… mẫu thân rất xinh đẹp, tóc đen, mặc quần áo màu trắng.”
Hai chữ ‘màu trắng’ nói rất nhỏ, nhưng mọi người ở đây đều có tu vi, nghe được rất rõ ràng, đều quay đầu nhìn về phía Tô Bạch, áo trắng tóc đen, mắt phượng môi hồng, tựa như thần tiên.
Mẹ nó, Tô Bạch cảm thấy mình đúng là nằm cũng trúng đạn mà, bé con ngươi nói cái gì không nói, sao cứ phải nói câu mặc quần áo màu trắng? Áo trắng thì có tội tình gì hả?
Mặt không chút thay đổi nhìn lướt qua hai người, Hắc Bào Lão Nhân không còn gì để nói, Mộ Thanh Giác hiện tại vẫn là đệ tử ngoại viện, y phục lấy hai màu xám xanh làm chủ đạo.
Vội ho một tiếng, Hắc Bào Lão Nhân giải thích: “Mẫu thân của nó vốn là phó thú của ta, mấy ngày sau khi sinh nó thì qua đời…” Nghĩ một lúc lại nói thêm “…cũng rất thích mặc bạch y.”
Thao Thiết bên chân y cũng hợp thời ngẩng đầu nhìn Tô Bạch: “Kỳ thực… Thật sự rất giống.”
Này! Đệ đệ ngươi tuổi còn nhỏ không có mắt nhìn người, chẳng lẽ ngươi cũng thế hả? Rốt cuộc lão tử sao lại giống nữ nhân?! Với lại không phải các ngươi có khứu giác linh mẫn lắm sao? Không lẽ đồng thời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-phu-moi-that-la-tuyet-sac/1337567/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.