Quý Miên ủ rũ dựa vào lưng ghế một lúc, miễn cưỡng lấy lại tinh thần, thấy Chu Kỷ ở đối diện cứ cong khóe miệng mãi bèn hỏi: "Nay có chuyện gì vui à?"
Chu Kỷ ngẩn ra, sau đó cười nói: "Nhìn ra à?"
Quý Miên gật đầu.
Tiết Tông Quang bên cạnh Chu Kỷ cũng gật đầu theo: "Vừa vào đã nhìn ra rồi, mặt cậu trông như sắp bay lên trời luôn rồi kìa."
"Đâu có phóng đại vậy?" Chu Kỷ lắc đầu: "Minh Thịnh có ý định phát triển ở Ninh Thành, muốn hợp tác với nhà họ Chu."
"Minh Thịnh à?" Tiết Tông Quang hơi bất ngờ.
Minh Thịnh là một công ty phần mềm mới nổi vài năm gần đây, chỉ trong năm sáu năm đã tạo dựng được danh tiếng trong ngành.
"Ừ, tôi còn tưởng họ sẽ tìm Bùi Thanh trước chứ."
Dù sao thì Vân Trì hiện giờ xét về cả thực lực lẫn danh tiếng đều vượt trội hơn so với nhà họ Chu.
"À phải rồi, tin Bùi Thanh sắp đính hôn..." Chu Kỷ dò hỏi: "Kỷ Phàm, cậu biết rồi phải không?"
Quý Miên mím môi, cầm ly rượu ngồi thẳng dậy, im lặng không nói.
Tháng trước, Bùi Thanh và Du Vân Khuê đã tuyên bố đính hôn, chậm nhất là nửa cuối năm nay sẽ tổ chức hôn lễ. Hai người quen biết nhau hơn mười năm, cuối cùng cũng đi đến được bước này.
【Điểm si tình + 20, người đóng góp: Chu Kỷ.】
【Điểm si tình + 15, người đóng góp: Tiết Tông Quang.】
Cậu không nói gì, hai người đối diện đều cho là cậu đang buồn. Thích bao nhiêu năm như vậy, giờ nghe tin người ta sắp kết hôn sao mà không buồn cho được?
Chu Kỷ an ủi: "Bao nhiêu năm như vậy rồi, cũng nên buông bỏ đi thôi."
Những năm trước, anh từng nghĩ sở dĩ Quý Miên nhớ mãi không quên được Bùi Thanh là do cậu tự phủ bộ lọc hoài niệm lên ký ức về người ta. Nhưng giờ đã qua bao lâu rồi?
Huống chi lúc Bùi Thanh xử lý nhà họ Bùi lúc trước có nương tay tí gì với nhà họ Kỷ đâu... Suýt nữa bị Bùi Thanh làm cho phá sản, vậy mà Quý Miên chưa từng nói xấu anh ta nửa lời.
Giờ Quý Miên cũng đã hai mươi chín rồi, bên cạnh lại chẳng có ai bầu bạn. Người duy nhất từng có quan hệ thân mật với cậu lại là tên thay thế nhiều năm trước.
【Điểm si tình + 30, người đóng góp: Chu Kỷ.】
Ánh mắt Chu Kỷ lướt xuống, thấy cái gì đó thì cười nói: "Sao bao nhiêu năm rồi, cậu vẫn đeo cái này vậy? Hiếm khi nào thấy cậu thích một cái đồng hồ như vậy nha."
Trên cổ tay Quý Miên, một chiếc đồng hồ màu lam lộ ra từ tay áo.
"Tôi tưởng cậu bán hết đồng hồ đi rồi?" Tiết Tông Quang cũng khá kinh ngạc: "Thế mà cái này vẫn còn giữ..."
"Đồ rẻ tiền." Quý Miên kéo tay áo xuống, nói: "Bán ra cũng chẳng được mấy đồng nên giữ lại đeo thôi."
"Đồ của cậu Kỷ làm gì có thứ gì rẻ tiền?" Chu Kỷ cười lắc đầu: "Gần đây thấy công ty làm ăn cũng thuận lợi lắm mà, cậu không định sắm cho mình một cái mới à?"
"Để xem đã." Nhà cửa còn chưa mua lại, đâu có rảnh mà mua đồng hồ?
Quý Miên giờ đang ở trong một căn hộ cao cấp phổ thông rộng chưa đến ba trăm mét vuông, mua ngay gần công ty.
Mình cậu ở thì thoải mái, nhưng còn mấy người giúp việc với Lý Tùng bị Kỷ Hải sa thải lúc trước nữa. Nhất là Lý Tùng đã nhiều lần ngỏ ý muốn quay lại làm việc với cậu rồi.
Đợi đến khi tình hình tài chính dư dả hơn, cậu dự định sẽ xem xét liệu có thể mua lại căn nhà trước đây đã bị Kỷ Hải bán đi hay không. So với việc mua nhà mới thì cậu hoài niệm chốn cũ hơn.
Chu Kỷ không hỏi thêm nữa.
Những món đồ mà Quý Miên bán đi lúc trước đều là những thứ cậu từng yêu thích, trong đó có không ít đồ cổ quý hiếm, có tiền cũng không mua được. Đồng hồ bây giờ trên thị trường dù có đắt đỏ đến đâu thì cũng chỉ là những mẫu mã mới ra mắt, nhiều kiểu dáng kỳ quái, đương nhiên không thể lọt vào mắt xanh của cậu.
Từ khi nhà họ Kỷ gặp chuyện, ba người hiếm khi tụ tập với nhau, hôm nay ai nấy cũng về hơi muộn. Tiết Tông Quang với Quý Miên tiện đường nên đưa anh về cùng luôn.
Mấy người họ chia tay nhau, ai về nhà nấy. Chu Kỷ quay đầu lại, nhìn bóng lưng hai người đã đi xa, trong lòng bỗng cảm thấy ấm áp.
Đời này có thể kết giao được với hai người bạn tốt như vậy, quả thực rất may mắn.
Anh dời mắt.
Mấy tuần sau, Minh Thịnh đến Ninh Thành để đàm phán hợp tác. Chu Kỷ đã đến phòng họp sớm để chờ người của Minh Thịnh, thể hiện thành ý.
Tiếng bước chân lộp cộp từ xa vọng lại, ngày càng gần, ước chừng khoảng mười mấy người, một phần là người công ty đi đón, phần còn lại là người của Minh Thịnh.
Cửa phòng họp được mở ra, có một người đi trước mở cửa dẫn đường. "Giám đốc Dụ..."
Mấy chữ "Giám đốc Dụ" đầu tiên lọt vào tai.
Chu Kỷ nghe vậy thì ngẩn ra, anh không nghe nói hôm nay còn có giám đốc Dụ nào đến cả. Sau đó nghĩ lại thì khả năng là đối phương có việc không đến được, im lặng đổi người thì hơi bất lịch sự nên chắc cử người quản lý cấp cao hơn đến.
Anh đứng dậy đón chào.
Nụ cười trên môi vừa mới nở, mắt vừa ngước lên thì đối diện ngay với một đôi mắt đen sâu thẳm nhìn từ trên cao xuống, khóe miệng anh lập tức cứng đờ.
"Cậu..."
Muốn nói gì đó nhưng cả buổi không thốt ra được tiếng nào.
Người đối diện đưa tay ra trước, giọng trầm hơn mấy năm trước nhiều: "Giám đốc Chu."
Chu Kỷ hoàn hồn, môi đã hơi tái nhợt. Dù sao cũng là người từng trải, anh nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, đưa tay bắt tay đối phương.
Sau khi hai bên đã yên vị mới có người đứng ra lần lượt giới thiệu đại diện hai bên. Chu Kỷ nghe thấy một câu giới thiệu "Người sáng lập công ty Minh Thịnh, Dụ Sấm, Giám đốc điều hành Dụ."
Mười phút đầu, Chu Kỷ có vẻ hơi mất tập trung, may mà lúc đó không phải phần trình bày của anh.
Cuộc đàm phán hợp tác dự án kết thúc sau hai tiếng, diễn ra tương đối suôn sẻ. Nhưng các đại diện bên Chu thị ai nấy đều toát mồ hôi lạnh.
Mỗi lần vị Giám đốc Dụ kia mở miệng nói là không khí trong phòng họp như đông cứng lại. Đối phương cũng chẳng phải tỏ ra hung dữ gì, chỉ là khí chất toát ra từ người đó áp đảo quá khiến người ta thấy hơi áp lực.
Chu Kỷ tiễn mấy người của Minh Thịnh ra về, chỉ còn một người nán lại vẫn chưa đi.
"Giám đốc Dụ?"
Dụ Sấm chỉ nói: "Tôi với giám đốc Chu tâm sự chút chuyện cũ."
Chu Kỷ kinh ngạc liếc sang.
Người lên tiếng hỏi cũng ngỡ ngàng không kém, chợt nhớ ra Dụ Sấm và Chu Kỷ đều tốt nghiệp Ninh Đại thì hiểu ra vấn đề, sau đó rời đi trước với những người khác.
Khi chỉ còn lại Dụ Sấm và Chu Kỷ, Dụ Sấm khách sáo chào hỏi: "Đàn anh."
Chu Kỷ gượng gạo đáp lại, nịnh đối phương vài cua tuổi trẻ tài cao.
Nhưng trong đầu anh lại đang nghĩ đến một người khác, thầm nhủ mình đúng là miệng quạ đen, lời nói mấy năm trước thế mà ứng nghiệm thật rồi! Dụ Sấm quay lại thật, lại còn quay lại đúng lúc nhà họ Kỷ sa cơ lỡ vận nữa chứ.
Anh vừa thầm cầu nguyện đối phương có thể bỏ qua chuyện nhiều năm trước, vừa cảm thấy không có khả năng lắm.
Ngay dưới tòa nhà công ty có quán cà phê, Chu Kỷ cùng Dụ Sấm đi vào trong, gọi hai ly cà phê. Mấy nhân viên công ty đang trốn việc trong quán suýt chút nữa thì phun hết cà phê ra ngoài, vội vàng lén lút chuồn đi.
Chu Kỷ thầm quan sát đối phương.
Dụ Sấm cởi áo khoác ngoài treo lên thành ghế, để lộ thân hình với những đường nét cơ bắp săn chắc dưới lớp áo sơ mi, trong ánh mắt hắn không còn khí phách của tuổi trẻ ngày nào nữa, mà thay vào đó là điềm tĩnh, lạnh lùng.
Rõ là khuôn mặt không thay đổi gì nhiều, nhưng chẳng hiểu sao giờ nhìn không còn thấy giống Bùi Thanh nữa.
Chu Kỷ quan sát kỹ mới phát hiện ra, chính ánh mắt lạnh lùng xa cách cùng khí chất trên người hắn đã hoàn toàn lấn át những nét tương đồng trên khuôn mặt. Bây giờ, dù có ai nhìn hắn cũng sẽ không cảm thấy giống Bùi Thanh nữa.
Thời thế giờ đã khác xưa, mặc dù Dụ Sấm là đàn em cùng trường mình thật nhưng Chu Kỷ cũng không thể gọi thẳng tên được, anh nói: "Giám đốc Dụ về Ninh Thành từ bao giờ vậy?"
"Hôm qua."
Điều Chu Kỷ muốn hỏi hơn là khi nào thì hắn sẽ đi? Chẳng qua lời này đương nhiên chỉ có thể giấu trong lòng.
Anh không đoán được thái độ hiện giờ của Dụ Sấm với Quý Miên. Căm hận? Muốn trả thù? Hay đã buông xuống, không thèm quan tâm nữa...
"Mấy năm qua Ninh Thành xảy ra rất nhiều chuyện, giám đốc Dụ mới đến hôm qua nên chắc vẫn chưa nghe qua nhỉ?" Anh hỏi thử, muốn biết Dụ Sấm đã nghe qua chuyện nhà họ Bùi với nhà họ Kỷ chưa.
Giọng Dụ Sấm không gợn sóng: "Chưa nghe qua, cũng không hứng thú."
"..."
Một câu nói đẩy lùi lời Chu Kỷ định nói.
Bảo muốn tâm sự chuyện cũ với mình nhưng lại nói không có hứng thú nghe, thế thì tâm sự cái gì?
Chu Kỷ kể về những thay đổi của Ninh Đại trong những năm qua, nói suốt mười mấy phút, người đối diện tuy có đáp lời nhưng phản ứng lại khá nhạt nhẽo, thờ ơ.
Chu Kỷ có linh cảm câu "Không hứng thú" kia của Dụ Sấm e rằng chỉ là nói một đằng nghĩ một nẻo thôi.
Anh nghĩ, người này chắc chắn vẫn còn hận Quý Miên.
Quý Miên của năm đó là hạng người ra sao... Chu Kỷ hiểu rõ hơn ai hết cậu ta khiến người khác ghét đến mức nào.
Đầu óc xoay chuyển nhanh chóng, Chu Kỷ mở lời: "Chuyện Bùi Thanh đính hôn chắc giám đốc Dụ đã nghe qua rồi nhỉ?"
Biết ông chủ cũ của mình giờ sống không tốt, biết đâu sẽ khiến Dụ Sấm hả hê, nguôi ngoai nỗi hận phần nào.
Hoàn toàn không để ý thấy ly cà phê trong tay người đối diện run một cái.
"... Vậy à." Dụ Sấm cụp mắt xuống: "Chúc mừng."
Chúc mừng... Chúc mừng ai? Giọng Dụ Sấm vẫn bình tĩnh nhưng chẳng hiểu sao Chu Kỷ thấy hơi lạnh sống lưng.
Chu Kỷ nói tiếp: "Với Du Vân Khuê của tập đoàn Vân Trì."
Câu này vừa nói ra, phía đối diện bỗng im lặng, mà còn im lặng khá lâu.
"Không phải với anh ta à?"
Đương nhiên Chu Kỷ biết rõ "anh ta" là chỉ ai.
"Không phải, mấy năm trước Bùi Thanh đã đoạn tuyệt quan hệ với nhà họ Bùi, chuyện thông gia cũng theo đó mà hủy bỏ luôn."
Dụ Sấm rủ mắt, bất động như một pho tượng, khiến người ta không thể nhìn thấu được suy nghĩ của hắn lúc này.
Không nên hỏi, cũng không muốn hỏi. Chuyện nhiều năm trước, hắn đã sớm buông bỏ rồi.
Nhưng hồi lâu sau lại có giọng nói hờ hững vang lên:
"Còn anh ta thì sao?"
Nghe câu này, tim Chu Kỷ đập nhanh như điên.
Anh biết câu trả lời Dụ Sấm muốn nghe là gì, chắc chắn là hy vọng Quý Miên sống thật khổ sở rồi, như thế hắn mới thấy sảng khoái.
Đúng là hiện giờ Quý Miên không sống sung sướng bằng trước, nhưng dù gì nhà họ Kỷ cũng từng là gia đình giàu có bậc nhất Ninh Thành, giờ có sa sút đến mấy thì sống dư dả, ă mặc chi tiêu bây giờ chẳng thua kém trước đây là bao.
Nếu nói thật, có lẽ Dụ Sấm sẽ không thể nguôi hận. Chu Kỷ siết chặt tay, thực sự rất lo bạn mình sẽ bị trả thù.
Hai năm nay nhà họ Kỷ may mà có Quý Miên chèo chống, khó khăn lắm mới khôi phục lại được chút ít... Năm đó Bùi Thanh còn nương tay, nhưng nếu vị này lại làm thêm gì nữa thì e là nhà họ Kỷ thật sự không chống đỡ nổi mất.
"Cậu ta ấy à..." Chu Kỷ thở dài, không nói rõ Quý Miên thế nào mà chỉ thở dài một tiếng. Nghe như kiểu mọi chuyện không cần nói cũng rõ hết rồi ấy.
Con ngươi đen sẫm trong mắt Dụ Sấm bỗng co lại, hắn ngước mắt nhìn chằm chằm vào Chu Kỷ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]