Kể từ đó về sau, tin tức liên quan đến Dụ Sấm mà Quý Miên nhận được chỉ còn là tiếng thông báo từ hệ thống.
Ban đầu vang lên rất thường xuyên, thường xuyên đến mức khiến cậu nghĩ rằng Dụ Sấm vẫn còn ở Ninh Thành, ở bên cạnh mình, tựa như bất cứ lúc nào cũng có thể gặp được đối phương.
Nhưng một ngày nọ, khi Chu Kỷ đến tìm cậu lại mang theo tin tức tới, rằng Dụ Sấm đã dọn đi cùng Dụ Tinh rồi. Lúc đó Quý Miên mới biết, hóa ra Chu Kỷ từng nhắc đến chuyện kết thông gia giữa hai nhà Bùi, Kỷ trước mắt Dụ Sấm.
Cậu có góc nhìn thượng đế của hệ thống nên biết cuộc hôn nhân kia căn bản sẽ không diễn ra, nhưng trong mắt Dụ Sấm lại là chuyện đã định.
Quý Miên không biết Dụ Sấm đi đâu, nhưng cậu đoán người nọ nhất định sẽ sống tốt, ít nhất là về mặt kinh tế.
Dụ Sấm có thể kiếm được mười triệu thì đương nhiên không cần cậu lo về chuyện kế sinh nhai.
Về sau, tần suất nhận được điểm si tình từ Dụ Sấm ít dần đi, nhưng vẫn cách ba bữa lại vang lên một lần. Có đôi lúc Quý Miên sẽ vì thế mà thấy vui vẻ, giống như mình vừa nhận được tin tức về Dụ Sấm vậy, nhưng hầu hết thời gian còn lại cậu thường buồn bã nhiều hơn.
Bởi vì mỗi lần âm báo vang lại là một lần nhắc nhở, ở một góc nào đó trên thế giới này, Dụ Sấm đang nhớ về cậu, rồi có lẽ vì vậy mà đau khổ nữa.
Quý Miên thà từ nay không nghe thấy âm thanh đó nữa.
Mỗi lần nghĩ vậy, hệ thống lại phản bác:【Nếu không còn nghe thấy tiếng thông báo nữa, cậu muốn gặp lại anh trai mình thì phải đợi đến bao giờ.】
Nói cũng phải.
Một năm sau, tập đoàn Vân Trì liên tục phát triển lớn mạnh tại Ninh Thành, dần trở thành một thế lực có thể sánh ngang với tập đoàn Bùi Thịnh. Mà Bùi Thanh cũng hoàn toàn cắt đứt quan hệ với nhà họ Bùi vào lúc này, cuộc hôn nhân đã định với nhà họ Kỷ cũng bởi thế mà tan tành.
Còn Quý Miên vẫn là vị thiếu gia ăn chơi trác táng của nhà họ Kỷ.
Do "thất tình" nên cậu đã biểu diễn rất nhiều thương tâm trước mặt bạn bè thân thích, Kỷ Hải, Chu Kỷ nhìn mà đều không đành lòng, ngay cả Tiết Tông Quang vốn ít khi để ý đến người khác cũng đóng góp 50 điểm si tình vì chuyện này.
Điểm của mấy người cộng lại còn chẳng bằng điểm si tình thỉnh thoảng mới vang lên một lần của Dụ Sấm, nhưng thịt muỗi có ít thì vẫn là thịt.
Không biết vì sao, Bùi Thanh còn đích thân đến nhà họ Kỷ một chuyến để xin lỗi cậu về chuyện này.
Quý Miên vừa ngạc nhiên vừa chẳng hiểu ra sao, vì cậu thực sự không nghĩ sẽ có chuyện này. Bùi Thanh hoàn toàn không cần thiết phải cất công đến một chuyến vì một tên tốt thí không có tí giá trị lợi dụng nào như cậu.
Lại ba năm trôi qua, trong ba năm này, phần lớn các sự kiện đều diễn ra giống trong cốt truyện. Trong những năm ở nhà họ Bùi, Bùi Thanh cũng âm thầm động tay động chân không ít, chú Bùi bị anh ta châm ngòi, tìm mọi cách để nhét mấy đứa con của mình vào tầng quản lý của tập đoàn Bùi Thịnh. Quản lý nội bộ của Bùi Thịnh vốn đã đầy vấn đề rồi, giờ lại thêm mấy con sâu vào, dẫn đến quyết sách liên tục xảy ra sai lầm.
Vân Trì thừa cơ cướp mất phần lớn đơn hàng và thị trường của tập đoàn Bùi Thịnh. Chuỗi tài chính của tập đoàn Bùi Thịnh xuất hiện vấn đề, lúc này ông Bùi mới khép nép đi tìm ông chủ của Vân Trì để đàm phán.
Ai ngờ người xuất hiện trên bàn đàm phán lại không phải Du Vân Khuê, người mà mọi người vẫn tưởng là ông chủ của Vân Trì, mà là Bùi Thanh - người đã cắt đứt quan hệ với nhà họ Bùi từ ba năm trước, ông Bùi trợn mắt, lập tức ngất xỉu tại chỗ.
Nhà họ Bùi hoàn toàn sụp đổ.
Mà nhà họ Kỷ cũng bị liên lụy như trong cốt truyện gốc. Trong khoảng thời gian đó, Kỷ Hải thậm chí không về nhà, cả ngày đều bận rộn ở công ty.
Vẻ mặt Lý Tùng thường biểu lộ buồn phiền, nhưng trước mặt Quý Miên vẫn luôn giữ vẻ như không có gì, hoàn toàn không biết cậu chủ vô tri nhà mình còn biết nhiều chuyện hơn cả ông.
Một tháng sau, Kỷ Hải về nhà một chuyến, bán đi mấy căn bất động sản của nhà, kể cả căn nhà mà Quý Miên vẫn luôn ở tại Ninh Thành. Sa thải gần hết người giúp việc trong nhà.
Lúc này Quý Miên mới bắt đầu cảm thấy có gì đó không ổn. Bởi vì nếu công ty đi đến đường cùng rồi thì Kỷ Hải không thể tốn nhiều công sức bán bất động sản lấy tiền vào lúc này như thế, cứ chờ đến khi phá sản rồi thanh lý tài sản là được.
Lòng cậu nghi hoặc, không hiểu đây có phải là đang giãy giụa trước cái chết hay không.
Nhưng thấy Kỷ Hải ngày nào cũng sứt đầu mẻ trán như thế, Quý Miên vẫn mang phần lớn đồng hồ mình sưu tầm được đến phòng đấu giá.
Chu Kỷ và Tiết Tông Quang cũng mua lại vài chiếc từ tay cậu với giá cao, Quý Miên biết hai người này không thích đồng hồ, chẳng qua là muốn giúp đỡ cậu thôi. Cuối cùng cậu cũng gom được hai trăm triệu.
Lúc này đám cậu ấm cô chiêu trong Ninh Thành đều đang cười nhạo nhà họ Kỷ, đồn rằng Kỷ thiếu gia từng không ai so được nay sa cơ rồi.
Đầu tiên là hôn sự với Bùi Thanh đổ bể, giờ thì ngay cả đồng hồ yêu thích cũng phải mang đến phòng đấu giá, đến nhà ở cũng mất.
Nếu Quý Miên sớm biết Kỷ Hải làm vậy là để tự lấp đầy lỗ hổng trong chuỗi mắt xích tài chính, khiến công ty sống lay lắt được vậy thì cậu nhất định sẽ không bán đống đồng hồ của mình.
Bùi Thanh chừa lại khoảng trống cho nhà họ Kỷ xoay sở.
Hai tháng sau, Quý Miên không chờ được thông báo phá sản của nhà họ Kỷ mà chỉ đợi một Kỷ Hải mệt mỏi trở về.
Tập đoàn Kỷ thị miễn cưỡng sống sót qua cơn bão này, chỉ có điều cũng chẳng còn mấy hơi nữa.
Dù thế nhưng đã khác xa với cốt truyện gốc rồi.
Quý Miên hoang mang vô cùng.
Sao cậu chẳng làm gì cả mà cốt truyện vẫn chệch hướng tít tắp vậy?
Chẳng biết điểm tích lũy khó khăn gom góp được lần này sẽ bị trừ bao nhiêu nữa.
Hệ thống an ủi cậu:【Nhà họ Kỷ trong cốt truyện gốc không đáng chú ý lắm, huống chi tập đoàn Kỷ thị hiện giờ cũng không còn huy hoàng như xưa, không ảnh hưởng gì nhiều đâu. Hiện tại Bùi Thanh đã hoàn thành xong nội dung báo thù, chỉ còn rắc rối tình cảm với nhân vật chính công thôi, giờ cậu chỉ cần ngoan ngoãn offline, ít nhảy nhót trước mặt họ thì chắc không có vấn đề gì nghiêm trọng đâu.】
Quý Miên tạm thời tin vậy.
Tập đoàn vẫn còn tồn tại nhưng Kỷ Hải lại không gượng dậy nổi nữa. Mấy tháng qua gần như bòn hết sức lực cả nửa đời sau của ông rồi.
Người gần sáu mươi tuổi sớm đã không còn sức để đứng dậy lần nữa.
Kỷ Hải vứt cái đống lộn xộn có vốn hóa thị trường chưa tới ba trăm triệu này cho Quý Miên.
Quý Miên: "..."
"Bố bảo con tiếp quản công ty ấy hả?" Cậu còn tưởng mình nghe nhầm.
Tóc Kỷ Hải đã bạc thêm nhiều, ông nuốt một thìa cháo trắng, bình tĩnh gật đầu.
Trải qua chuyện này, ông đột nhiên nghĩ thông rồi. Đời này ông còn chưa biết có sống được đến bảy mươi tuổi hay không, chẳng lẽ mười mấy năm còn lại vẫn phải tốn vào công ty à?
Ai mà biết được Kỷ thị có gặp cơn khủng hoảng phá sản lần nữa nào không.
Ông lao tâm khổ tứ đủ rồi, giờ cũng nên ngồi hưởng phúc thôi.
Quý Miên từ chối đủ kiểu, Kỷ Hải không thèm để ý đến cậu, cứ thế ném Quý Miên vào công ty, còn mình thì trải đường ở Kỷ thị giúp cậu.
Kiếp trước làm giám đốc dự án bao năm, Quý Miên nào cần ông dạy? Chỉ một tháng đã nhìn thấu tình hình trên dưới của tập đoàn Kỷ thị rồi.
Nhưng cậu không chịu làm việc đàng hoàng, nghĩ bụng cốt truyện đã vẹo rồi, vậy thì mình tự uốn nó lại là được.
Về sau, trong thời gian Kỷ Hải còn đương nhiệm, Quý Miên vẫn ngoan ngoãn lắm. Chờ tới khi Kỷ Hải về hưu, mua một mảnh đất ở ngoại ô Ninh Thành để an hưởng tuổi già của mình thì Quý Miên mới làm đủ trò kỳ quái.
Thời điểm kỳ quái nhất, trong lúc hứng chí còn đổi tên công ty, làm cả công ty trên dưới đều trợn mắt há mồm.
Tập đoàn Kỷ thị vốn đã lung lay sắp đổ, cuối cùng lại bị Quý Miên giày vò đến mức tàn tạ, mấy vị lão thành đã ngoài năm mươi tuổi trong công ty đau lòng tột độ, lần nghiêm trọng nhất thậm chí còn bị chọc tức đến mức khóc lóc thảm thiết trước mặt Quý Miên.
Khuôn mặt nhăn nheo, nước mắt đọng lại trên mặt không rơi xuống được, tạo thành mảng lớn lấp lánh, chói cả mắt.
Trái tim cố gắng lắm mới sắt đá được của Quý Miên cứ thế bị những giọt nước mắt sáng lóa kia làm cho mềm lòng.
Miễn cưỡng thay đổi quyết định đã đưa ra.
Từ đó về sau, mấy vị lão thành đó thường xuyên đến văn phòng của Quý Miên diễn kịch khóc lóc, kỹ năng diễn xuất ngày càng điêu luyện.
Mà Quý Miên sau khi bị cảm giác tội lỗi giày vò suốt nửa năm, cuối cùng cũng chịu đem kinh nghiệm và kiến thức tích lũy mấy chục năm từ kiếp trước ra, nghiêm túc làm việc.
Chưa đầy một năm, Kỷ thị đã có những bước khởi sắc với tốc độ không tưởng khiến cả Ninh Thành phải sững sờ. Vừa an nhàn trồng rau dưỡng già, Kỷ Hải vừa khoe khoang với mọi người rằng "Hổ phụ sinh hổ tử", trong lòng lại thầm hối hận vì đã không bất chấp tất cả mà đưa Quý Miên lên nắm quyền sớm hơn.
Thằng nhóc thối này, từ khi nào lại trở nên giỏi giang như vậy rồi?
Bình thường trông lêu lổng là vậy, thế mà khi làm việc nghiêm túc lại có năng lực hơn cả ông bố ruột này...
Chẳng ai ngờ được Quý Miên lại thực sự có thể hồi sinh Kỷ thị đang thoi thóp. Dù rằng vẫn chưa thể sánh được với thời kỳ hoàng kim rực rỡ trước đây, nhưng trong một thời gian ngắn mà có thể vực dậy như thế đã là một kỳ tích hiếm có trên đời rồi.
Để phù hợp với hình ảnh của công ty, Quý Miên buộc phải nhuộm lại tóc về màu đen, khoác lên mình bộ âu phục chững chạc.
Cộng thêm khuôn mặt đẹp trai, nhân viên trong công ty nhìn Quý Miên như nhìn thấy Hoa Đà tái thế, như thể quanh người cậu có sẵn một bộ lọc làm đẹp vậy.
Tối còn có hẹn với Chu Kỷ và Tiết Tông Quang, vừa tan làm là Quý Miên không muốn ở lại công ty thêm giây phút nào bèn đi thang máy chuyên dụng xuống dưới.
Trên đường gặp rất nhiều quản lý cấp cao, vừa thấy cậu, trên mặt ai nấy đều nở nụ cười kính phục.
"Chào giám đốc Kỷ."
"Chào giám đốc Kỷ!"
Quý Miên bị ép phải mang vẻ mặt cười xã giao, đáp lại từng người. Không còn thong dong tự do như ngày xưa nữa.
Đến địa điểm Chu Kỷ đặt sẵn, vừa mới bước vào cửa đã nghe thấy mấy tiếng trêu chọc.
Đầu tiên là Tiết Tông Quang mở miệng một cách đểu giả: "Ồ, giám đốc Kỷ tới rồi đấy à?"
Quý Miên: "..."
Chu Kỷ cũng cười híp mắt phụ họa: "Lâu rồi không gặp, người bận rộn. Hẹn cậu mấy lần rồi mà nay mới tới."
Quý Miên không thèm cười với hai người này, cậu rót rượu rồi cúi đầu uống.
May mà cơ thể lần này uống rượu khá được, cậu có thể mượn rượu giải sầu. Quý Miên vốn không thích uống rượu, nhưng từ khi trở thành "giám đốc Kỷ" trong miệng người khác, lúc không có người sẽ tự rót cho mình vài ly.
Chu Kỷ ở đối diện nhịn cười, nhìn thấy quầng thâm dưới mắt Quý Miên thì lấy làm ngạc nhiên.
Những thay đổi của Quý Miên, anh đều thấy rõ. Từ khi nhà họ Kỷ đối mặt với nguy cơ phá sản đến nay, chỉ trong vòng hai năm ngắn ngủi, con người này đã từ một tên công tử bột ăn chơi trác táng trở thành giám đốc Kỷ của Kỷ thị, nhìn những thủ đoạn của Quý Miên, đến anh cũng tự thấy không bằng.
Chẳng qua bản tính thì không thay đổi gì, chỉ là không còn hoạt bát như trước nữa thôi.
Kỷ thị rực rỡ hẳn lên, nhưng Quý Miên lại như một ông già sắp xuống lỗ, bị rút cạn sinh lực, cả người toát ra vẻ mệt mỏi, vô hồn.
Quý Miên uống liền hai ly rượu nhưng lại chẳng buồn động đũa.
Nghĩ đến bản thân vốn dĩ phải phá sản nay lại đột nhiên trở thành "Giám đốc Kỷ", cậu uể oải nghiêng đầu sang một bên, không muốn nhìn thấy ai hết, tự kỷ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]