Chương trước
Chương sau
Edit: Lune

Mãi mới qua cái đoạn không thích hợp cho thiếu nhi này, Quý Miên thầm thở phào nhẹ nhõm.

Thời lượng phim chiếu tổng cộng hai tiếng, anh nói: "Mười giờ về."

Lạc Dã "vâng" một tiếng nhưng thật ra không còn muốn xem lắm rồi. Cậu bị tên phim hấp dẫn nhưng nội dung không phải kiểu cậu thích. Chẳng qua nghĩ tới Quý Miên cũng đang xem nên mới không đổi sang cái khác.

Coi như là để giết thời gian vậy.

Lạc Dã không rõ, thị hiếu của cậu cũng trùng khớp phần nào với sở thích của Quý Miên nên lẽ ra Quý Miên phải không thấy hứng thú với loại phim này chứ nhỉ.

Phim xem quá nửa, cốt truyện tiến triển đến đoạn cao trào báo thù.

Lạc Dã quay đầu sang, phát hiện người bên cạnh không biết từ lúc nào đã nhắm mắt lại.

Ngủ rồi à?

Lạc Dã chớp mắt, cậu nhìn chằm chằm vào góc mặt nghiêng của Quý Miên một lúc, chắc chắn Quý Miên ngủ thật rồi mới lặng lẽ cầm lấy máy tính bảng bật phim khác cho mình.

...

Chớp mắt, một học kỳ nữa lại trôi qua. Bước vào tháng thứ hai của học kỳ mới, khối lớp 12 cũng sắp bước vào giai đoạn nước rút 100 ngày căng thẳng nhất.

Đám học sinh lớp 7 vẫn còn rất thoải mái, mới đi học được mấy ngày, tâm trí vẫn chưa tập trung lại vào việc học, hễ đến ra chơi là trong lớp lại ồn ào như cái chợ.

Lạc Dã ngồi gần bàn đầu giữa lớp.

Ra chơi, một cô bé ngồi trước cậu cầm một cuốn sổ có in hình chân dung của ột ngôi sao, đang hăng say giới thiệu thần tượng của mình với một bạn khác.

Cô bạn bên cạnh ngồi nghe rất chăm chú, nhưng rõ ràng là không hứng thú với ngôi sao trong miệng bạn cùng bàn lắm.

"Ui, xin lỗi Vũ Trăn nhé, mình cứ mải nói về mình thôi." Cô bé cùng bàn nhận ra, bèn ngượng ngùng cất cuốn sổ đi.

"Có gì đâu." Khổng Vũ Trăn rất tâm lý mà nhoẻn miệng cười: "Mình mà kể về thần tượng của mình với người khác cũng như vậy thôi."

"Ơ? Cậu cũng có thần tượng á? Mình chưa nghe cậu nói bao giờ..."

Khổng Vũ Trăn gật đầu, vẻ mặt hiền hòa điềm tĩnh bỗng trở nên nghiêm túc kiên định, cô bé nắm tay nói: "Thần tượng của mình là anh Hạng Niệm!"

Lạc Dã ngồi phía sau nghe thấy câu này, cả người cứng đờ, hàng lông mi dài chớp nhẹ.

Anh trai?

Cậu nghi ngờ không biết liệu có phải là ngôi sao nào trùng tên với Quý Miên không.

"Hạng Niệm?" Cô bạn cùng bàn suy nghĩ giây lát: "Ý cậu là cái anh lớp 12 học trường mình ấy à?"

"Đúng thế, anh ấy giỏi lắm! Lại còn đẹp trai nữa, tớ thấy đẹp hơn ngôi sao nhiều..." Khổng Vũ Trăn vốn kiệm lời nay bỗng phấn khích hẳn lên, kể vanh vách những giải thưởng và danh hiệu mà Quý Miên đạt được những năm qua.

Gì mà vĩnh viễn đứng đầu bảng danh dự, huyền thoại bất bại trong sáu năm liền của trường trung học trực thuộc, hay đến chuyện chỉ một bức ảnh chụp nghiêng trên tường tỏ tình thôi đã được chia sẻ hàng chục nghìn lần... Thậm chí còn đem cả những giải thưởng trong xó xỉnh ra khoe.

Quý Miên mà ngồi ở đây nghe khéo còn chưa chắc đã nhớ được mình từng đạt được mấy cái giải đó. Nghe thấy mấy cái danh hiệu trẻ trâu này, có khi anh còn xấu hổ đến mức muốn tìm cái lỗ chui xuống ấy chứ.

"Mình từng gặp anh ấy ở sân thể dục rồi, công nhận là đẹp trai thật." Bạn cùng bàn phụ họa.

Lạc Dã chậm rãi dừng bút, chăm chú nhìn hai cô bạn ngồi bàn trước đang nói chuyện với nhau.

Cậu chưa bao giờ nghe qua những điều mà các bạn ấy nói. Quý Miên không bao giờ nhắc đến những danh hiệu và giải thưởng mà anh đạt được khi ở nhà.

Trong lúc hai người nói chuyện, Hồ Lập đi vệ sinh về nghe thấy nội dung cuộc trò chuyện thì khựng bước lại.

Lần trước cậu ta cũng đi cùng với Lạc Dã đến dãy cấp 3.

"Hạng Niệm?" Vẻ mặt cậu ta bỗng hơi khó coi: "Người như thế có gì tốt mà sùng bái? Ngoài học giỏi tí thì..."

Khổng Vũ Trăn đang hào hứng, nghe vậy thì cau mày quay sang cậu ta.

Hồ Lập nói tiếp: "Mình không thích anh ta, anh ta xấu tính lắm."

"Cậu nói bậy, anh Hạng Niệm tốt lắm!'

"Thế chắc chỉ tốt với con gái thôi, dù sao lần trước tớ với anh Lạc sang bên cấp 3, anh ta còn hung dữ bảo tụi tớ cút về..." Hồ Lập thêm mắm dặm muối chữ "cút" vào.

"... Hả?" Khổng Vũ Trăm ngẩn ra, lộ ra biểu cảm mộng tưởng tan vỡ, nhìn Lạc Dã cầu chứng thực: "Thật à?"

Lạc Dã không muốn tham gia vào đề tài này lắm, nhưng nghe vậy vẫn liếc Hồ Lập một cái, nói: "Không, anh ấy không hung dữ."

Khổng Vũ Trăn lập tức thở phào nhẹ nhõm. "Hồ Lập, cậu đừng có nói bừa!"

Hồ Lập: ...

"Mình muốn giỏi như thần tượng của mình." Khổng Vũ Trăn chống má bằng hai tay, nói: "Học thật giỏi, thi đứng nhất khối."

"Đứng nhất khối thì đừng mơ, anh Lạc còn ngồi ở đây kìa." Hồ Lập đứng bên dội cho cô nàng một gáo nước lạnh.

Khổng Vũ Trăn: "..."

Người ta cũng đâu có kém nhiều lắm!

Cậu ta vỗ Lạc Dã: "Với cả đứng nhất khối thì có gì to tát đâu, học kỳ trước Lạc Dã cũng đứng nhất khối mấy lần kìa."

Về điểm này thì Khổng Vũ Trăn hưởng ứng liền: "Lạc Dã đúng là rất giỏi..."

Nhưng vẫn chưa giỏi bằng anh Hạng Niệm. Cô thầm bổ sung trong lòng.

Rồi có ngày, cô sẽ vượt qua Lạc Dã, giành lấy ngôi vị đứng đầu khối của cậu ấy!

"Có gì mà giỏi?" Bên cạnh đột nhiên có người cất giọng châm chọc.

Mấy người nhìn sang, là một bạn nam khác trong lớp học cũng rất khá, bình thường thi thố toàn xếp top 5 lớp. Chẳng qua so với Lạc Dã và Khổng Vũ Trăn luôn đứng trong top 10 toàn khối thì kém hơn nhiều.

Lúc mấy người nhìn sang, nam sinh đó lại chỉ nhìn mỗi Khổng Vũ Trăn.

Lạc Dã quan sát Quý Miên lâu rồi, giờ nhìn diễn xuất tầm thường của đám bạn đồng trang lứa này cũng dễ dàng đoán được nguyên nhân nam sinh kia vừa rồi lên tiếng châm chọc, chẳng qua là vì muốn Khổng Vũ Trăn mở miệng khen mình một câu thôi.

Vẻ mặt cậu hờ hững, chỉ cảm thấy rõ nhàm chán.

Hồ Lập lúc nói về Hạng Niệm thì hăng say lắm, nhưng giờ nghe người ta nói anh em mình thì lại thấy khó chịu: "Nhất khối có gì là giỏi cơ, thế có bản lĩnh thì cậu lấy một lần đi xem nào."

Thấy Khổng Vũ Trăn đang nhìn mình, nam sinh bị Hồ Lập nói kích vậy thì vô thức muốn gỡ gạc thể diện.

Lòng nóng vội nên nói không lựa lời: "Thi được nhất khối nhờ gian lận thì có gì mà giỏi?"

Hồ Lập sửng sốt, vẻ mặt lập tức sa sầm: "Quản Bằng, cậu bảo ai gian lận?"

Lạc Dã lên tiếng: "Hồ Lập, mặc kệ cậu ta đi."

Hồ Lập ngẩn ra: "Cậu không tức à?"

"Tớ không quan tâm."

Sắc mặt Quản Bằng hơi thay đổi, nhưng vẫn tiếp tục lý do thoái thác của mình: "Còn, còn là ai được nữa? Học kỳ trước tớ cũng ở phòng thi số 1, nhìn thấy cậu ta chép bài!"

"Cậu đừng có vu khống người khác! Trong phòng học ở trường có camera giám sát đó!"

Camera giám sát? Quản Bằng vừa nghe câu này, trong lòng yên tâm hơn hẳn, cười khinh khỉnh: "Thế cứ xem lại là rõ thôi."

Mẹ cậu ta làm việc ở phòng hành chính trường trực thuộc nên cậu ta thừa biết, nếu không phải kỳ thi quan trọng thì video giám sát của trường sẽ không lưu trữ quá lâu.

Video giám sát cuối học kỳ trước đã không còn từ lâu rồi. Chỉ cần cậu ta một mực khẳng định thì ai có thể chứng minh được cậu ta đang nói dối?

Nghĩ đến đây, Quản Bằng yên tâm hẳn, giọng lúc nói chuyện cũng vang hơn: "Chính mắt tớ nhìn thấy, chẳng qua không muốn tố cáo cậu ta thôi."

Hồ Lập bỗng đập mạnh xuống bàn của Quản Bằng, hoàn toàn không tin lời cậu ta nói, nổi giận nói: "Học lực của cậu không thi nổi hạng nhất nên quay sang nói xấu Lạc Dã à?"

Hồ Lập không ưa Quản Bằng từ lâu rồi, lần nào thì xong cũng toàn giả vờ giả vịt, toàn nói cái kiểu không kịp làm bài này bài kia.

Ban đầu trong lớp vẫn có người tin là thật, mãi cho đến kỳ thi tháng thứ hai của học kỳ trước, sau khi thi xong môn Toán, Quản Bằng về lớp than thở rằng mình để trống câu hỏi lớn cuối cùng vì không đủ thời gian làm, các bạn trong lớp tới an ủi cậu ta một thôi một hồi.

Thế nhưng chính cái lần đó, khi điểm toán được công bố thì Quản Bằng là người duy nhất trong lớp ngoài Lạc Dã được 120 điểm tuyệt đối.

Lúc đến tiết toán được cô giáo khen, khóe miệng Quản Bằng chưa hề hạ xuống.

Các bạn từng an ủi cậu ta thì thấy khó chịu như nuốt phải con ruồi.

Hồ Lập cao to, mới lớp 7 đã gần mét tám rồi, thân hình đô con nhưng khuôn mặt lại trẻ con nên nhìn cứ bị buồn cười sao ý.

Nhưng để dọa người khác thì thừa sức.

Cậu ta đập bàn bất thình lình như thế làm Quản Bằng giật bắn cả người.

"Phụt!" Khổng Vũ Trăn không khách khí cười thành tiếng.

Quản Bằng đỏ bừng mặt, thấy bị mất mặt trước cô bạn mình thích, thế là chẳng biết cậu ta lấy đâu ra can đảm mà đứng bật dậy đẩy mạnh Hồ Lập một cái.

Không đẩy được người ta thì giơ nắm đấm lên định đánh.

Hồ Lập nhăn mày, tóm nắm đấm của cậu ta dễ ợt, cánh tay còn lại vung mạnh một cái làm Quản Bằng ngã xuống sàn.

"Rầm——" một tiếng, cái gáy của Quản Bằng đập luôn vào chân bàn.

Hồ Lập khỏe nên cú đập này không nhẹ tí nào.

"A!!"

Quản Bằng cuối cùng cũng không màng thể diện, ôm đầu gào dưới sàn.

"Má..." Hồ Lập cũng bị dọa, vội vàng cúi xuống đỡ cậu ta dậy.

Quản Bằng lại đạp Hồ Lập mấy cái nhưng vẫn không đạp được.

Hồ Lập kéo Quản Bằng dậy rồi nhìn gáy cậu ta, thấy không có vết thương mới thở phào nhẹ nhõm.

Đúng lúc này chuông vào học vang lên.

Giáo viên bước vào, trông thấy cảnh nhốn nháo trong lớp thì tỏ vẻ không vui.

Cả đám nhanh chóng về chỗ ngồi của mình.

Chỉ có Quản Bằng ôm đầu rên rỉ, chẳng bao lâu đứng dậy rời khỏi lớp.

Thấy cảnh này, Hồ Lập thầm chửi một tiếng trong lòng, biết Quản Bằng chắc chắn chạy đi tìm mẹ cậu ta rồi.

Giữa tiết, chủ nhiệm lớp 3 đẩy cửa bước vào, nói với giáo viên trên bục giảng một tiếng xin phép cô giáo, đoạn bảo: "Hồ Lập, ra đây."

Hồ Lập thầm nhủ xong rồi, cậu ta chậm rãi đứng dậy đi ra ngoài.

Nhìn bóng lưng đau khổ của Hồ Lập, Lạc Dã thở dài một tiếng, cũng đứng dậy đi theo ra ngoài.

Chủ nhiệm lớp 3 họ Lâm, các học sinh đều gọi ông là Lâm Ban, thấy Lạc Dã cũng theo ra thì hơi khó hiểu.

Lạc Dã giải thích: "Em cũng có liên quan."

Mắt Hồ Lập cay cay.

Người anh em quả là nghĩa khí!!

Lạc Dã: ...

Ánh mắt của Lâm Ban hết sức phức tạp, ông đưa điện thoại cho Lạc Dã: "Thế được rồi, hai em gọi điện mời phụ huynh đến trường đi."

Hồ Lập: ...

Lạc Dã: ...

Cậu hối hận rồi.

...

Lạc Dã và Hồ Lập gọi xong, ngồi chờ trong văn phòng hết một tiết mà vẫn chưa thấy phụ huynh đến.

Bố mẹ của cả hai đều bận công việc nên trong chốc lát chưa thể đến ngay được.

Lâm Ban cũng nói là việc không nghiêm trọng đến mức phải gọi phụ huynh đến nhưng mẹ của Quản Bằng lại nhất quyết không chịu.

"Không được. Chúng nó mắng Bằng Bằng thì tôi cũng kệ, nhưng đây là đánh nhau thì tính chất nó khác rồi." Mẹ Quản Bằng đi giày cao gót nhọn, mỗi lần gót giày chạm xuống sàn lại phát ra tiếng cộp cộp không đều, trong văn phòng yên tĩnh chẳng hiểu sao khiến người ta khó chịu.

Hồ Lập phản bác: "Là bạn ấy đánh trước."

Người phụ nữ cười khẩy một tiếng, giọng điệu hách dịch: "Thế cũng phải xem mức độ nghiêm trọng của việc đánh nhau. Gian lận thi cử, vi phạm đạo đức học sinh lẫn kỷ luật của trường..."

Lạc Dã ngắt lời bà ta: "Em không gian lận."

Lâm Ban nghe mà thấy nhức đầu.

Cả hai đứa đều là học sinh giỏi của lớp, một đứa từ đầu năm đến giờ vẫn luôn đứng nhất khối, mà học lực của đứa còn lại cũng khá, vẫn luôn nằm vững trong top 5 của lớp.

Bảo Lạc Dã gian lận thì thực sự là Lâm Ban không tin. Ông biết tốc độ lẫn độ chính xác làm bài của Lạc Dã, trên lớp cũng từng thấy Lạc Dã để cả sách giáo khoa của lớp trên để học nên hoàn toàn không có lý do nào để gian lận cả.

Hơn nữa, mỗi lần nhìn Lạc Dã lại khiến ông nhớ đến một đứa trẻ xuất sắc mà ông từng dạy mấy năm trước, cho nên ông đặt rất nhiều kỳ vọng vào Lạc Dã.

Ông nhìn Quản Bằng: "Thi cuối kỳ đã là chuyện học kỳ trước rồi. Em nói Lạc Dã gian lận, muốn tố cáo gian lận thì cũng phải có bằng chứng."

Quản Bằng vẫn ôm gáy: "Dù thế nào thì cũng chính mắt em trông thấy cậu ấy chép bài!"

Môi Lạc Dã mím chặt.

Phiền phức thật.

Lâm Ban thầm mắng mẹ Quản Bằng đúng là làm hành chính lâu quá rồi nên cái gì cũng thích phức tạp hóa lên.

Đang nhức hết đầu, chẳng biết trông thấy ai mà Lâm Ban bỗng đứng bật dậy, hai mắt sáng lên. 

Ông đột ngột đứng dậy làm mấy người giật mình, người phụ nữ còn tưởng là lãnh đạo nào của trường tới nên quay đầu lại nhìn.

Thế nhưng người bước vào từ cửa văn phòng lại chỉ là một thiếu niên tuấn tú mặc đồng phục trường.

Quý Miên nhìn Lạc Dã trước tiên, sau đó mới lướt qua cậu, anh tới gần, chào hỏi thầy chủ nhiệm cũ của mình: "Lâm Ban."

"Ôi! Hạng Niệm à!"

Hồ Lập nhìn sắc mặt vốn đang sầm sì của thầy chủ nhiệm giờ đã thay bằng tươi cười mà sốc đờ người.

Thầy Lâm vỗ vai Quý Miên, kéo anh về phía mình.

Lạc Dã nhìn hai người, chậm rãi chớp mắt.

Bầu không khí nặng nề giữa mấy người lúc trước tạm thời bị gián đoạn. Vì mấy giáo viên quen biết Quý Miên trong phòng đều đứng dậy, cười tít mắt trò chuyện với cậu.

"Sao nay Hạng Niệm lại quay về khối cấp 2 vậy."

Quý Miên mỉm cười, nói với thầy Vật Lý từng dạy mình: "Em chào thầy Hứa."

Thầy Hứa cười ha hả: "Hôm trước thầy đến khu cấp 3 thấy tên em trên bảng tin."

"Vẫn đứng nhất chứ?" Có giáo viên lên tiếng hỏi.

Thầy Hứa đắc ý nói: "Đương nhiên! Thằng nhóc này đã bao giờ xếp thứ hai đâu?"

Quý Miên bỗng trở thành tâm điểm chủ đề, trong văn phòng, trừ mấy giáo viên mới đến ra thì những người còn lại dù không dạy Quý Miên cũng ít nhiều đều từng nghe về anh.

Khi một học sinh luôn đứng đầu trên bảng danh dự suốt sáu năm trung học thì bất cứ ai cũng sẽ không quên được tên của người đó.

Nhất là giờ Quý Miên đang học bên khu cấp 3 ngay đối diện với khu cấp 2, thỉnh thoảng lại có tin tức từ bên đó truyền qua. Các thầy cô từng dạy Quý Miên đều rất thân thiết với anh. mỗi lần nhắc đến chuyện này là mặt mũi đỏ rần, còn phấn khích hơn cả con nhà mình được hạng nhất nữa.

Hồ Lập sững sờ nhìn cảnh tượng trước mặt, mấy thầy cô trong đó cậu ta đều gặp hết rồi, bình thường lúc nào cũng tỏ ra nghiêm túc lạnh lùng, ấy vậy mà giờ ai nấy cũng cười tươi như hoa luôn.

Nói chuyện được mấy phút, Lâm Ban mới nhớ ra hỏi: "Dạo này ôn tập chắc căng thẳng lắm, sao tự dưng nay lại qua đây vậy?"

Quý Miên cười nói: "Bị thầy gọi đến còn gì."

"?"

Quý Miên giơ tay xoa đầu Lạc Dã: "Đây là em trai em."

Mọi người trong phòng đều sững sờ, nhất là Hồ Lập, cậu ta ngơ ngác nhìn khuôn mặt của Quý Miên, đầu óc cấp tốc vận hành, nhớ lại cái gì đó...

... Đậu má!

Trong văn phòng, chủ nhiệm của các lớp khác đều nhìn với ánh mắt hâm mộ, như kiểu Lạc Dã cũng sẽ giống anh trai mình, liên tục đứng đầu mấy năm học, ai cũng ước có thể lấy được hạt giống tốt này gieo vào lớp mình.

Một mặt là ái tài, mặt khác là nếu lớp nào có học sinh đỗ thủ khoa trong kỳ thi đại học thì chủ nhiệm lớp cũng sẽ nhận được một khoản tiền thường khổng lồ.

Quý Miên giải thích: "Mẹ em có việc không đến được nên em sang xem thế nào."

Lạc Dã ngước mắt lên.

Đây là lần đầu tiên cậu nghe Quý Miên gọi Lạc Chỉ Thư là mẹ.

Lâm Ban nhìn Quý Miên rồi lại nhìn Lạc Dã, chợt ngộ ra: "Bảo sao! Mỗi lần thầy nhìn thằng bé này lại thấy giông giống em. Hóa ra là hai anh em..."

Ông không biết hai người không phải anh em ruột, thấy ông bắt đầu nói mặt hai anh em giống nhau, Quý Miên vội ngăn lại: "Lâm Ban, em trai em sao đấy ạ?"

"Mấy thằng bé nảy sinh chút mâu thuẫn. Thằng bé này bảo thấy Lạc Dã gian lận lúc thi cuối kỳ..."

Quý Miên như nghe  thấy chuyện gì thú vị lắm, cười một tiếng: "Gian lận ấy ạ?"

Lạc Dã nhìn vẻ tươi cười trên mặt Quý Miên, nhận ra được: Anh ấy đang tức giận.

Tức ai? Cậu hay Quản Bằng?

Lâm Ban hắn giọng: "Thầy cũng nghĩ với học lực của Lạc Dã thì không thể nào có chuyện gian lận được."

"Thầy Lâm, ý của thầy là Bằng Bằng nhà tôi nói dối à?" Người phụ nữ nhướng mày.

Lâm Ban nhíu mày: "Tôi không nói vậy, nhưng không đưa ra được bằng chứng Lạc Dã gian lận là sự thật."

Quản Bằng căng thẳng, vừa ngước mắt thì bắt gặp ánh mắt nửa cười nửa không của Quý Miên.

Cậu ta cứng ngắc nói: "Em... em nhìn thấy thật mà."

Quý Miên vẫn cười: "Thế thì, nếu lần sau em lại thấy em trai anh gian lận thì nhớ bảo luôn."

Giọng nói này quá hờ hững, như thể lời tố cáo của đối phương trong mắt anh chẳng qua chỉ là trò đùa không đáng nhắc đến, khinh thường thấy rõ.

Thân hình Lạc Dã cứng đờ, sau đó thả lỏng xuống liền, xác nhận Quý Miên không phải tức mình.

Còn bên cạnh, ánh mắt Hồ Lập dán chặt vào người Quý Miên từ nãy giờ càng lúc càng sáng rực.

Má ơi...

Quý Miên nhìn sang Lâm Ban: "Lâm Ban, em nghĩ không có video giám sát mà cứ tranh cãi tiếp vấn đề này thì cũng vô nghĩa."

Lâm Ban gật đầu: "Ừ, mục đích gọi phụ huynh đến thực ra không phải để tra hỏi Lạc Dã có gian lận hay không, mà nguyên nhân chính là hai đứa trẻ xảy ra mâu thuẫn, đánh nhau trong giờ ra chơi."

Đánh nhau?

Quý Miên khựng lại, vội vàng kiểm tra Lạc Dã một lượt từ trên xuống dưới.

"Khụ, người bị thương là Quản Bằng."

"À..." Quý Miên nhìn mẹ Quản Bằng.

"Em trai em đánh người là sai."

"..."

"Tiền thuốc men cô cứ liệt kê cho em cái hóa đơn là được." Anh mỉm cười: "Em đền cô gấp mười."

Mắt Hồ Lập sáng như đèn pha, trong chốc lát quên cả mở miệng nói người đánh nhau là cậu ta chứ không phải Lạc Dã.

Sắc mặt người phụ nữ hơi khó coi: "Nhà tôi có..."

Bà ta vừa định nói gì thì thấy Lâm Ban liếc mắt nhìn mình đầy ẩn ý.

Những lời chưa nói ra của người phụ nữ nghẹn trong cổ họng.

Bà làm ở trường nhiều năm rồi nên đương nhiên biết rõ về Quý Miên, cả hoàn cảnh nhà họ Hạng cũng biết đại khái.

Một mầm mống tốt như Quý Miên vừa tốt nghiệp cấp 2 đã được mấy vị lãnh đạo của trường trung học trực thuộc để mắt tới. Có mấy trường tốt hơn trường trực thuộc cũng ngỏ lời mời với chế độ đãi ngộ chẳng hềm kém cạnh trường trực thuộc, ấy vậy mà cuối cùng  Quý Miên lại chọn ở lại trường trực thuộc.

Huống chi suốt ba năm cấp 3, thằng bé này chưa từng có điểm nào khiến người ta thất vọng.

Đã nhiều năm trường bọn họ không có học sinh lọt vào top 10 tỉnh rồi, các lãnh đạo trường đều đặt kỳ vọng vào em học sinh đứng nhất khối này, mong rằng kỳ thi đại học năm nay sẽ giành được thứ hạng cao, để khi tuyển sinh có thể thu hút thêm nhiều học sinh giỏi. 

Còn cả cơ ngơi nhà họ Hạng kia nữa...

Làm ở phòng hành chính nhà trường, sau này muốn thăng tiến thì nên biết có một vài người không thể dây vào được.

Người phụ nữ hiểu ý Lâm Ban, quả nhiên im lặng.

Lâm Ban thấy vậy, nói tiếp: "Đã vậy thì phụ huynh của Hồ Lập cũng không cần đến nữa nhỉ?"

"..."

Thấy người phụ nữ không nói gì nữa, tâm trạng Lâm Ban buông lỏng hẳn.

Giả sử Quản Bằng thực sự có lý thì ông sẽ không thiên vị. Nhưng làm giáo viên nhiều năm như vậy, ông vẫn có đủ nhãn lực để nhận ra ai đang nói dối, ai đang chột dạ.

Lúc này Quý Miên mới hững hờ quan tâm hỏi một câu: "Cô à, con cô bị thương ở đâu vậy?"

"... Ở đầu."

Quý Miên nhìn gáy Quản Bằng, không thấy có vết thương gì.

Nhưng anh vẫn cho rằng hành vi đánh người là không nên, không thể để trẻ con hình thành thói quen được.

"Tiểu Dã, đánh người khác thì phải xin lỗi."

Lần đầu tiên nghe Quý Miên gọi mình như vậy, Lạc Dã thoáng ngẩn ra, không kịp phản ứng.

"Không phải đại ca ơi!" Đúng lúc này Hồ Lập bước ra.

Âm thanh vang dội.

Quý Miên bị tiếng "đại ca" đầy hùng hồn của Hồ Lập làm cho đờ cả người.

"Là em đánh đó!" Hồ Lập vội cúi rạp người trước Quản Bằng: "Xin lỗi cậu!!"

Quý Miên: "..."

Lúc ngẩng đầu lên, mặt Hồ Lập đỏ bừng vì kích động.

Má ơi! Anh trai của Lạc Dã đẹp trai vãi! Oai phong vãi!

Anh giai giang hồ từng để lại ấn tượng sâu sắc cho Hồ Lập lúc trước giờ lại lần nữa hiên ngang xuất hiện trong đầu cậu ta.

Trái tim trẻ trâu của Hồ Lập nhộn nhạo, lúc này chỉ muốn chắp tay.

Đại ca không hung dữ tí nào, đại ca đẹp trai quá trời!

 Đại ca còn bảo kê cho em nữa!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.