Chẳng bao lâu sau, có lẽ vì tư thế để tay không được thoải mái nên Lạc Dã nhấc cánh tay lên rồi vòng ra sau gáy Quý Miên, có điều vẫn không ngẩng mặt lên.
Cổ Quý Miên áp sát vào mái tóc mềm mại của Lạc Dã, cảm nhận được sự thân cận hiếm có của nhóc con, Quý Miên hạnh phúc đến nỗi nổi bong bóng.
Một tiếng sau, kết quả các mục xét nghiệm gần như đã có đủ.
Quý Miên bế Lạc Dã đứng dậy, chuẩn bị đi lấy kết quả.
"Anh ơi, em tự đi được rồi." Tay Lạc Dã quàng qua cổ anh buông lỏng ra.
Lúc này Quý Miên mới thả người xuống, sau đó đứng thẳng lên.
Sau khi cầm kết quả xét nghiệm quay lại phòng khám, bác sĩ kết luận là nhiễm khuẩn mycoplasma, kê đơn thuốc xong thì bảo Quý Miên đưa Lạc Dã đi truyền dịch.
Tuy không viêm phổi nhưng cũng phải khó chịu mất một thời gian.
Lạc Dã ngủ thiếp đi trong khi truyền dịch, Quý Miên thì không dám ngủ, bèn nói chuyện câu được câu không với hệ thống ở trong đầu, thức những mấy tiếng đồng hồ.
Đêm đó tất bật đến tận hai giờ sáng mới về nhà, may mà lúc về tình trạng của Lạc Dã đã khá hơn rất nhiều.
Đến sáng, Quý Miên gọi điện báo cho Hạng Ngạn Minh biết, Lạc Chỉ Thư không yên tâm nên đã bắt máy bay về ngay trong tối, công việc chăm sóc Lạc Dã những ngày sau đó cũng do bà đảm nhận.
Lạc Dã truyền dịch suốt ba ngày, sau khi hết sốt thì ho gần một tuần, qua mùng 5 Tết mới khỏi hẳn.
Sau Tết, Quý Miên thực hiện lời hứa đến chỗ Lương Minh Huyên, ở chơi với Hạng Thần ba ngày. Sau đó là khai giảng rồi tiếp tục cuộc sống học hành ngày qua ngày.
Sự thay đổi duy nhất là hình như Lạc Dã không còn "sợ" anh như trước nữa. Mặc dù vẫn không chủ động tới gần Quý Miên nhưng cũng không còn tránh né như trước.
Tuy hai người không hòa thuận nhưng quan hệ cũng không đến nỗi tệ, tóm lại là lúc nào cũng luôn duy trì một khoảng cách khá khó tả.
Nhưng trong mắt Lạc Chỉ Thư và Hạng Ngạn Minh thì khoảng cách khó tả này lại bị hiểu lầm thành quan hệ bất hòa.
Hai anh em sống chung với nhau cả năm trời rồi mà quan hệ vẫn không tiến triển chút nào, khiến hai vợ chồng thường xuyên lo lắng cho hai đứa.
Thời gian trôi qua, họ nhận ra dù có nghĩ cách nào cũng chỉ tốn công vô ích. Thấy Quý Miên và Lạc Dã hàng ngày không xảy ra mâu thuẫn gì nên đành từ bỏ ý định bắt hai đứa phải cư xử như anh em bình thường, mặc kệ bọn chúng vậy.
Hơn một năm sau, Lạc Dã kết thúc kỳ thi lên cấp hai, chính thức bước vào giai đoạn trung học.
Thứ hạng của cậu thuộc top đầu toàn thành phố, gần như có thể tùy ý chọn bất kỳ ngôi trường danh tiếng nào ở tỉnh, thế nhưng cuối cùng Lạc Dã vẫn chọn trường trung học trực thuộc gần nhà nhất.
Trường trung học trực thuộc tuy không phải trường trung học tốt nhất tỉnh, nhưng cũng nằm trong số các ngôi trường danh tiếng với đội ngũ giáo viên hùng hậu.
Nghỉ hè năm nay vẫn như mọi kỳ nghỉ đông và hè lúc trước, Hạng Thần đến ở nhà họ Hạng hai tuần. Giờ đã thân thiết với Lạc Dã hơn nhiều rồi nên nó háo hức và nhiệt tình với Lạc Dã lắm luôn.
Hạng Ngạn Minh thường than thở với Lạc Chỉ Thư rằng, thời gian Hạng Thần ở đây mỗi năm không quá một tháng, ấy thế mà quan hệ với Lạc Dã thậm chí còn tốt hơn cả "Hạng Niệm".
Quý Miên cũng nghĩ như vậy, trông Hạng Thần có vẻ thích Lạc Dã hơn hẳn người anh trai đã sống cùng mấy năm như mình.
Trước khi tiễn Hạng Thần, anh vẫn hôn lên má Hạng Thần như mọi khi.
Hạng Thần không nỡ xa anh trai nhưng không khóc như trước nữa. Rồi nó liếc Lạc Dã, đôi mắt đen lúng liếng ẩn giấu vẻ tinh quái, sau đó bỗng chạy về phía Lạc Dã.
Lạc Dã rùng mình, biết thằng nhóc này lại định bắt chước anh nó hôn hít chia tay gì đây mà, thế là lập tức lùi lại như lâm đại địch.
Bị Hạng Thần rượt đuổi mấy vòng, lúc đang lùi lại, Lạc Dã không để ý nên đụng trúng Quý Miên, lưng cậu va vào ngực anh, bước chân loạng choạng suýt ngã ngửa ra sau.
Quý Miên đưa tay đỡ sau eo Lạc Dã, giúp cậu đứng vững lại.
Hạng Thần vẫn chưa chịu tha cho Lạc Dã, thấy sắp nhào tới rồi thì lao nhanh đến. Lạc Dã hết đường lùi, thế là bèn đánh liều xoay người lại giấu mặt vào trong ngực Quý Miên.
Bất ngờ bị ôm lấy, Quý Miên ngớ người luôn.
Anh giơ một tay ra giữ cái đầu đang lao tới của Hạng Thần, nói: "Đừng trêu người ta."
Thực ra anh cũng không biết hai cái đứa này đang làm cái gì, chỉ tưởng trẻ con chơi đùa đuổi bắt với nhau thôi.
"Ò..." Hạng Thần ngoan ngoãn dừng bước, không tiến lên nữa.
Năm ngoái nó đã biết Lạc Dã không thích bị hôn rồi nên thích trêu lắm. Anh Lạc Dã lạ ghê, sao hôn có một cái mà cũng sợ vậy?
Sau khi ngồi vào trong xe, nó hạ cửa xe xuống, chào tạm biệt hai người.
Bấy giờ Lạc Dã mới ngẩng đầu lên, không ôm dính Quý Miên nữa, hồi lâu không lên tiếng.
Quý Miên chỉ nghĩ rằng Lạc Dã không muốn bị mình ôm nên vội vàng buông ra.
...
Khối cấp hai và khối cấp ba chẳng những cùng khuôn viên mà còn cùng một khu nữa, nên từ khi Lạc Dã bắt đầu vào lớp 7, cậu đã hoàn toàn đi chung đường với Quý Miên.
Hai người đi đến gần cổng trường thì ăn ý kéo giãn khoảng cách ra tận ba mét, chẳng ai thèm để ý đến ai.
Không ai biết hai người đi đứng cách nhau cả mấy mét này lại là hai anh em trai, buổi tối đi ngủ cách nhau đúng một bức tường.
Ngày đầu tiên khai giảng, học sinh mới lên cấp hai vẫn còn đang làm quen với môi trường mới.
"Anh Lạc!" Tới giờ ra chơi, có một nam sinh chủ động tìm Lạc Dã.
Cậu ta là bạn tiểu học của Lạc Dã.
Khoảng một phần tư học sinh trường tiểu học trực thuộc đạt điểm thi vào trường cấp hai trực thuộc, cho nên Lạc Dã biết khá nhiều bạn ở trường mới.
Mà cái biệt danh của cậu do các bạn trong lớp đặt cho từ lớp 5 rất có thể sẽ được gọi mãi đến khi tốt nghiệp cấp ba.
Trong lớp có người nghe thấy cách gọi này không nhịn được liếc về phía Lạc Dã.
Năm nay Lạc Dã 12 tuổi, đường nét khuôn mặt đã nảy nở hơn một chút, nhưng có lẽ do dậy thì muộn nên chiều cao hiện tại vẫn chẳng cao hơn lớp 5 là mấy, giờ cậu mới chỉ cao đến xương quai xanh của Quý Miên, đặc điểm giới tính cũng không rõ rệt cho lắm.
Khuôn mặt Lạc Dã trông khá bầu bĩnh, không có góc cạnh, hơn nữa các nét trên mặt lại quá mức thanh tú nên giờ có đội tóc giả vào thì cũng chẳng ai nghĩ đây là con trai hết.
Được người ta cung kính gọi "Anh Lạc" như vậy, thoạt nhìn có vẻ không hợp cho lắm.
Nhưng nếu nhìn thẳng vào đôi mắt sẫm màu lạnh nhạt kia của Lạc Dã thì cảm giác không hợp nọ sẽ biến mất ngay.
"Anh Lạc, tớ với đám Bân Tử đến dãy cấp ba đi dạo, cậu có đi không?" Cậu trai kia mời nhiệt tình.
Lạc Dã ngẩng đầu lên: "Dãy cấp ba à?"
"Ừm."
Lạc Dã chần chờ vài giây rồi gấp sách lại: "Đi."
Dãy phòng học của khối cấp ba cách khối cấp hai một dãy nhà, rõ ràng đã đến giờ ra chơi rồi nhưng dãy bên này lại không hề ồn ào, chỉ thỉnh thoảng có vài học sinh đi qua đi lại đến nhà vệ sinh hoặc văn phòng giáo viên thôi.
Còn dãy phòng học của khối cấp hai lúc này đã ầm ĩ tung trời rồi.
"Chỗ này hình như là lớp 12 hả? Im ắng thế nhỉ."
"Hình như vậy."
"Này, anh Lạc, anh cậu tốt nghiệp chưa thế?"
Lạc Dã lên tiếng: "Chưa, năm nay anh ấy học lớp 12."
"Thế có khi lại gặp được đó!"
Trong mắt đám con trai 12 tuổi toát ra vẻ mong chờ lẫn kính sợ.
Lạc Dã muốn nói lại thôi, định bảo họ là Quý Miên đã nhuộm về tóc đen từ hai năm trước rồi, với cả, dưới tay anh ấy đào đâu ra năm sáu chục thằng đệ.
Mấy học sinh lớp 12 đi ngang qua trông thấy bọn họ đều nhìn họ với ánh mắt thương hại đặc trưng của học sinh năm cuối sắp thi đại học, làm bọn họ lạnh cả sống lưng.
Cả nhóm đi dọc hành lang khu lớp 12, cuối hành lang có một bảng thông báo, trên đó có dán một tờ giấy đỏ khổ lớn, phía trên liệt kê điểm số và dah sách 100 học sinh đứng đầu khối trong kỳ thi cuối kỳ năm ngoái.
Lạc Dã vốn chỉ liếc mắt qua, song khi nhìn thấy chỗ nào đó thì lập tức dừng bước lại.
Trên bảng thông báo, ngay hàng đầu tiên ở góc bên trái, sau mấy chữ "Hạng nhất" là hai chữ "Hạng Niệm" được in nổi bần bật.
"Nhìn gì thế?" Mấy nam sinh cũng chen lại gần.
Lạc Dã không nói gì mà chỉ nhìn chằm chằm vào cái tên mình đã quen thuộc đến nỗi không thể nào quen hơn được nữa.
Quý Miên chưa bao giờ đề cập đến thành tích học trên trường. Lạc Dã đoán là anh học cũng khá, nhưng không ngờ... lại giỏi đến vậy.
"Má ơi!" Một nam sinh kêu lên: "Cái anh đứng hạng nhất này đỉnh thật, cao hơn hạng nhì gần 20 điểm kìa."
Lạc Dã nhìn không dời mắt, "Ừ" một tiếng.
"Siêu thật..."
"Phì..." Đột nhiên có tiếng vang lên sau lưng.
Mấy tân sinh cấp hai quay đầu lại nhìn.
Người vừa cười là một nam sinh cao gầy, tay ôm một chồng sách bài tập, anh ta nhìn người bên cạnh mình với ý cười trêu chọc: "Hạng Niệm, siêu cao thủ, mấy em ý khen cậu kìa!"
Thiếu niên bên cạnh thấp hơn chút xíu nhưng đẹp trai cực kỳ, người nọ hơi nhướng mày, nét mặt hờ hững ẩn chứa vẻ kiêu ngạo.
Lạc Dã chớp mắt, thấy hơi bất ngờ. Đối diện với ánh mắt của Quý Miên, cả hai đều không lên tiếng.
"Mấy em học cấp hai à? Lớp mấy vậy?" Nam sinh cao gầy kia hỏi.
Tuy đồng phục cấp hai và cấp ba trường trung học trực thuộc giống nhau nhưng khuôn mặt non nớt của mấy đứa nhóc mới lên cấp hai quá rõ ràng, rất dễ phân biệt.
"Lớp 7 ạ." Có người trả lời.
Nam sinh cao gầy cười cười, tay ôm đồ không rảnh bèn dùng khuỷu tay huých huých Quý Miên: "Ồ, còn đây là hạng nhất khối bọn anh."
Quý Miên: ...
Ánh mắt chuyển tới Lạc Dã, anh khẽ nhíu mày lại, giọng lạnh tanh: "Ra chơi có 20 phút mà qua đây chạy lung tung cái gì?"
Bầu không khí bỗng lặng phắc. Mấy thằng bé bị giọng điệu giáo huấn của Quý Miên làm cho giật mình.
Nam sinh cao gầy kia cũng ngẩn người ra, như thể không ngờ Quý Miên sẽ dùng giọng điệu này nói chuyện với người khác vậy, anh ta thoáng bối rối: "Này, cậu này, sao lại hung dữ với mấy em thế?"
"Tớ không nói người khác." Quý Miên vẫn chỉ nhìn Lạc Dã: "Đi về."
Lạc Dã nhìn anh chằm chằm một lúc, sau đó cụp mi mắt xuống: "... Vâng."
Tiếng trả lời này rất chậm, nhưng không hề có vẻ gì là không tình nguyện hết.
Nét mặt của mấy thằng bé còn sốc hơn cả lúc này.
Cái xưng hô "Anh Lạc" ban đầu là mấy đứa trong lớp gọi đùa thôi, sau lại phát hiện danh xứng với thực. Lúc trước Phương Tử Hào bắt nạt các bạn trong lớp, cả lớp chỉ có mình Lạc Dã không sợ cậu ta, dám cứng rắn đối đầu với cậu ta.
Đây là lần đầu tiên cả đám thấy Lạc Dã ngoan ngoãn trước mặt ai như vậy đó.
Nam sinh cao gầy lúng túng hắng giọng, vội vàng kéo Quý Miên đi, trong lòng thầm nhủ.
Trụ cột lớp họ bị hâm à? Bình thường trong lớp có vậy đâu?
Sau khi hai người đi rồi.
Lạc Dã xoay người đi về phía cầu thang, không ngờ lại nghe lời Quý Miên dạy bảo thật mà định quay về lớp.
Có tiếng càu nhàu vang lên: "Người gì thế không biết, chỉ lớn hơn mấy tuổi thôi mà? Có gì ghê gớm mà hung dữ với bọn mình như vậy chứ."
Ấn tượng của mấy nam sinh về Quý Miên vẫn dừng lại ở mái tóc đỏ nổi bần bật kia, sao có thể nghĩ ra cái anh khóa trên lạnh lùng ban nãy lại là ông anh trai giang hồ của Lạc Dã cơ chứ?
Lạc Dã cau mày: "Không."
"Hả?"
Lạc Dã nghiêng đầu, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc: "Anh ấy không hung dữ."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]