Hạng Thần đi rồi, căn nhà rộng lớn bỗng trở nên trống trải.
Hôm nay bác Lâm nghỉ phép về nhà chuẩn bị đón Tết, mùng 5 Tết mới quay lại.
Mà mấy ngày trước Tết lại là thời điểm công ty bận rộn, Hạng Ngạn Minh và Lạc Chỉ Thư không khéo cũng đều đi công tác ngoài tỉnh.
Lạc Dã không thấy mình ít nói có vấn đề gì, nhưng khi cảm nhận được bầu không khí thay đổi rõ rệt trong phòng khách, cậu mới nhận ra mình so với Hạng Thần phải gọi là quá ư nhạt nhẽo.
Cậu và Quý Miên lại chiếm hai đầu ghế sô pha, hồi lâu chẳng ai lên tiếng.
Lạc Dã thình lình ho một tiếng.
Vài giây sau, một giọng nói lạnh nhạt truyền đến từ đầu ghế sô pha bên kia.
"Bị cảm à?"
Lạc Dã ngẩng đầu nhìn Quý Miên, cậu suy nghĩ trong giây lát rồi trả lời: "Không ạ."
Đã lâu lắm rồi cậu không bị cảm.
...
Quý Miên một lời thành sấm.
Sáng hôm sau, Lạc Dã không xuống giường nổi.
Lạc Dã không có thói quen nằm ỳ, bình thường đi học cũng chỉ đặt một lần báo thức.
Ngày nghỉ thì đặt báo thức muộn hơn một tí, vào 7 giờ, song cũng chỉ đặt một lần.
Nhưng hôm nay chuông báo thức 7 giờ không đánh thức được cậu. Tới khi Lạc Dã mê man mở mắt ra thì kim giờ đã chỉ đến số mười.
Lạc Dã thấy đầu mình đau nhức, nặng trịch.
Cậu nhìn chằm chằm vào trần nhà một lúc, sau đó bắt đầu ho.
Bị cảm thật rồi.
—— Anh trai đúng là miệng quạ đen.
Lạc Dã trở người, cầm đồng hồ báo thức bên giường lên xem rồi đặt xuống.
Lạc Dã sờ trán mình, không thấy sốt. Sau đó cậu mới gượng bò dậy đi đánh răng rửa mặt.
Khi cậu bước ra khỏi phòng, Quý Miên cũng vừa đúng lúc ra khỏi phòng vẽ. Quý Miên ở trong đó hơn hai tiếng rồi, anh tưởng Lạc Dã hiếm khi ngủ nướng nên không nghĩ đến phương diện khác.
Lạc Dã bị cảm nhưng không sốt, trông sắc mặt cũng chẳng thấy có điểm gì khác lạ.
Hai người không ai chào hỏi ai, Lạc Dã chậm rãi dời mắt, xuống tầng ăn sáng.
Bác Lâm không có ở đây nên bữa sáng phải tự làm. Chuyện này không hề khó với Lạc Dã, hồi trước lúc ở cùng Lạc Chỉ Thư trong căn hộ đi thuê, cậu cũng thường xuyên nấu nướng cho hai người.
Cậu lấy một quả trứng gà từ tủ lạnh, mang vào bếp định làm trứng ốp la cho mình.
Lạc Dã đi vào bếp, mở vung đậy chảo ra.
Bên trong có sẵn một quả trứng ốp la cùng với hai miếng thịt ba chỉ muối xông khói, chỉ có điều hơi quá lửa một tí.
Lạc Dã lại nhìn chỗ khác, trên thớt còn một lát bánh mì, trong chõ có hai viên xíu mại.
Cậu sờ cái chõ, nước bên dưới đã nguội ngắt nhưng xíu mại vẫn còn ấm.
Đồ ăn bày la liệt, trông có vẻ như không phải người làm ra chúng cố ý để lại cho cậu.
Lạc Dã ở trong bếp ngẩn người một lúc, cuối cùng vẫn bỏ quả trứng gà sống trong tay vào lại tủ lạnh.
Lát bánh mì được cắt ra làm đôi.
Lạc Dã ráp mấy thứ trong chảo với bánh mì trên thớt lại với nhau, quá trình chẳng khác nào một trò chơi trí tuệ đơn giản.
Vừa mới cắn một miếng sandwich mình tự chế một nửa thì lưỡi tức khắc cứng đờ, cậu cúi đầu nhìn chỗ mình cắn mà im lặng hồi lâu.
Anh à, mặn quá.
Bị cảm làm cậu không muốn ăn cho lắm, nhưng Lạc Dã vẫn ăn hết cùng cả hai viên xíu mại còn lại, cuối cùng còn rửa hết xoong nồi.
Có đồ lót dạ, cậu tìm hai viên thuốc cảm trong tủ thuốc ở phòng khách, uống với nước ấm rồi về phòng chui vào chăn.
Cậu đoán mình bị cảm lạnh, đổ mồ hôi một chút sẽ khỏi.
Lạc Dã rất am hiểm trong việc tự chăm sóc bản thân.
Bữa trưa với bữa tối, Quý Miên không hề gọi Lạc Dã xuống.
Lạc Dã đói thì tự đi xuống rồi nhặt nhạnh mấy đồ ăn lẻ tẻ trong bếp.
Bên này còn một bát cơm, bên kia để một đĩa rau, trên bàn ăn lại bày thêm ít sữa với đĩa thịt bò, ghép lại với nhau thì chính là tỷ lệ vàng trong chế độ ăn uống cân bằng rồi.
Chỗ này một tí, chỗ kia một tí, chẳng thẳng thắn tí nào.
Lúc ăn tối, vị giác của Lạc Dã đã mất hơn nửa rồi, nhưng cậu vẫn có thể nếm ra tay nghề của Quý Miên đúng là chẳng ra sao cả.
Rửa xong bát đũa, cậu lại ra phòng khách uống thuốc lần nữa.
Uống xong thì ngồi xuống sô pha, cậu sờ trán mình, lòng hơi chùng xuống.
Sốt rồi.
Virus luôn bắt đầu hoành hành vào buổi tối, rõ ràng buổi trưa đã có dấu hiệu thuyên giảm rồi, vậy mà vừa tối cái là ngóc đầu trở lại.
Cậu nhìn đồng hồ, đã hơn tám giờ tối rồi.
Vẻ mặt Lạc Dã mê man, trong đầu cậu nghĩ có lẽ uống thuốc xong rồi ngủ một giấc là sẽ khỏi, nhưng cũng lo là đến nửa đêm sẽ cảm nặng hơn.
Một lúc sau, cậu nghe thấy tiếng bước chân trên cầu thang phía sau phòng khách.
Quý Miên đi xuống, vốn định xem Lạc Dã có ăn bữa tối mình để lại không, tiện thể dọn dẹp phòng bếp luôn.
Nào ngờ thấy phòng khách bật đèn.
Anh thoáng khựng lại rồi bước vào phòng khách, thấy Lạc Dã đang ngồi ngẩn người trên ghế sô pha, TV thì không mở.
"Đang ngẩn người gì đấy?"
Lạc Dã chần chừ một lúc: "Anh ơi, hình như em..."
Cậu còn chưa dứt lời, Quý Miên đã nhận ra điều không ổn trước: "Cổ họng sao vậy?"
Cả ngày Lạc Dã không nói gì, lúc này mới phát hiện giọng mình khản đặc.
Ánh đèn từ trần nhà chiếu xuống khuôn mặt đỏ rực của Lạc Dã.
Quý Miên sải bước đi tới, đưa tay sờ trán Lạc Dã, hàng mày lập tức nhíu chặt lại.
Anh quay người lục tủ y tế, lấy thuốc và nhiệt kế ra.
Cặp nhiệt kế cho Lạc Dã xong thì bóc thuốc cho cậu.
Lạc Dã nhỏ giọng nói: "Em vừa uống loại này rồi."
Động tác của Quý Miên khựng lại, hỏi cậu: "Thấy khó chịu từ khi nào?"
Tại ngày thường anh đối xử với người ta lạnh lùng quá mới dẫn đến việc Lạc Dã bị bệnh cũng không muốn nói với anh.
"Uống thuốc mấy lần rồi?"
"... Ba lần rồi."
"Lúc nào thì bắt đầu sốt?"
"... Lúc sẩm tối."
Quý Miên im lặng một hồi. Nếu chỉ là cảm thông thường thì uống hai ba lần thuốc sẽ không đến nỗi sốt.
Lạc Dã bám vào vỏ bọc ghế sô pha, cũng thấy rõ lúng túng. Cậu tưởng mình có thể tự giải quyết được, không ngờ cuối cùng biến khéo thành vụng, lại làm phiền người ta.
Quý Miên quay người đi lên tầng. Lúc xuống, trong tay anh có thêm một cái áo khoác cùng một cái khăn quàng cỡ nhỏ.
Lạc Dã bị sốt đến nỗi mắt đờ ra: "Anh?"
Quý Miên không lên tiếng mà lấy nhiệt kế ra xem, 38 độ 7.
Anh cho Lạc Dã uống một viên thuốc hạ sốt.
"Đến bệnh viện."
...
Quý Miên gọi xe rồi, giờ đang nắm tay Lạc Dã đợi bên đường.
Ra ngoài chưa được mấy phút mà bàn tay vốn ấm áp Quý Miên đã lạnh cóng. Được bàn tay lạnh buốt của anh nắm lấy, Lạc Dã khẽ mím môi lại.
Ra khỏi cửa, bị gió lạnh thổi vào làm Lạc Dã lạnh run cả người, chân cũng mềm nhũn không đứng vững nổi. Tiếng thở lẫn nhịp tim dần trở nên rõ rệt, vang vọng trong đầu. Lúc này, đủ loại triệu chứng sốt lần lượt xuất hiện.
Đến khoa bệnh nhiệt đới, lúc qua quầy lễ tân để đăng ký khám, cánh tay Lạc Dã mà Quý Miên đang nắm bỗng nằng nặng.
Anh cúi đầu nhìn, thấy Lạc Dã đang lặng lẽ dựa người vào mình, đầu cúi gằm, trông như không còn chút sức lực nào.
Đăng ký xong lấy phiếu, anh cúi người bế Lạc Dã lên.
Lạc Dã thở hổn hển, mặt cậu nóng bừng, đến cả sức giãy giụa cũng không có.
Cậu gối đầu vào vai Quý Miên, bả vai thiếu niên dưới lớp áo phao dày có chút mỏng manh.
Bác sĩ cho làm mấy mục xét nghiệm.
Quý Miên bế Lạc Dã chạy qua chạy lại mấy phòng xét nghiệm.
So với trẻ con cùng tuổi thì Lạc Dã không tính là nặng, nhưng bế lâu khó tránh khỏi mỏi tay.
Làm xong mục xét nghiệm cuối cùng, chờ có kết quả cũng phải mất một hai tiếng nữa. Quý Miên tìm một nơi ấm áp nhất, là khu vực chờ của một phòng xét nghiệm.
Nhưng rõ ràng là những người khác cũng nghĩ vậy, khu vực chờ gần như kín chỗ.
Nhiệt độ mấy ngày gần đây thay đổi nhanh quá, tuyết ngừng rơi cái, trời ấm lên được vài ngày lại đột ngột hạ nhiệt, cũng là giai đoạn cao điểm của các loại cúm. Khắp khoa bệnh nhiệt đới toàn là những đứa trẻ ốm yếu lẫn bố mẹ đi cùng, trên khuôn mặt ai nấy đều lộ rõ vẻ lo lắng với đôi phần mỏi mệt.
Quý Miên tìm mãi mới tìm được một cái ghế trống, anh đặt Lạc Dã xuống, đoạn áp mu bàn tay lành lạnh của mình lên trán cậu.
Thuốc hạ sốt cho Lạc Dã uống ban nãy giờ đã có tác dụng, sờ vào không thấy nóng như lúc ở nhà.
Quý Miên đứng trước mặt Lạc Dã, anh kiểm tra lại mấy tờ đơn, xem có bỏ sót mục xét nghiệm nào không.
Làm xong hết thảy, Quý Miên cuối cùng cũng thở phào, anh điều hòa lại hơi thở hơi gấp gáp của mình.
Bấy giờ anh mới phát hiện chân tay mình đang bủn rủn, sau lưng ướt đẫm mồ hôi.
Anh nhìn khu vực chờ một lượt, muốn tìm chỗ nào để dựa lưng nghỉ một chút.
Một cặp cha con ở hàng sau đứng dậy đi, Quý Miên đang định bước qua đó thì có một người mẹ bế con chạy vội đến.
Quý Miên bèn đứng yên.
Tinh thần Lạc Dã đã tỉnh táo hơn phần nào.
Nhìn cánh tay với bắp chân run run vì tê mỏi của Quý Miên, hàng mi cậu khẽ chớp một cái.
Người này chạy tất bật cả đêm.
Cậu muốn bảo Quý Miên ngồi xuống nghỉ ngơi, nhưng một là không tìm thấy chỗ ngồi, hai là cậu khó mở miệng.
Đúng lúc này, một người đàn ông vạm vỡ nghe thấy trên loa gọi tới số thứ tự của mình, ông ta đứng dậy bước ra ngoài, động tác hơi thô lỗ nên đụng phải Quý Miên làm anh lảo đảo.
Lạc Dã nhìn chằm chằm vào bóng lưng người đàn ông kia một lúc, con ngươi đen kịt toát ra vẻ lạnh lẽo.
Cậu quay đầu lại, mở miệng: "Anh ơi..."
Quý Miên đáp theo phản xạ: "Sao thế?"
Lạc Dã bình tĩnh giơ hai tay lên, chậm rãi thốt ra một chữ từ kẽ môi:
"Bế."
Tay Quý Miên đang cầm tờ đơn đột ngột khựng lại, hơi thở cũng như ngừng lại.
【Hệ, hệ thống!!!】
【... Tôi nghe thấy rồi.】Hệ thống trợn mắt.
Trông cái bộ dạng không còn tí giá nào của cậu kìa.
Ngoài mặt Quý Miên vẫn giả vờ bình tĩnh, không phản ứng gì.
Lạc Dã không hạ tay xuống, vẫn kiên trì: "... Anh ơi."
Lúc này Quý Miên mới nghiêng đầu, tặc lưỡi một tiếng, anh chau mày, ra vẻ bất đắc dĩ với cậu.
Anh ngồi xuống chỗ Lạc Dã vừa ngồi rồi bế cậu đặt lên đùi mình, ôm Lạc Dã vào lòng.
Bắp chân bủn run lập tức thả lỏng.
Lạc Dã vùi mặt vào hõm cổ anh. Chỗ cổ Quý Miên ấm áp dễ chịu cực kỳ, mùi nước xả vải và sữa tắm trên quần áo lẫn da thịt hòa vào nhau thơm ơi là thơm.
Cậu làm vậy không phải vì muốn gần gũi với Quý Miên mà đơn giản là không ngẩng đầu lên được.
Vứt bỏ cảm giác xấu hổ là một việc rất khó khăn, với Lạc Dã lại càng khó.
Lạc Dã cúi đầu, bờ môi mím chặt, ngay cả phần gáy cũng đang cố gồng.
Còn Quý Miên thì ngược lại, trái tim lâng lâng như trên mây, anh không hề cảm nhận được tâm trạng phức tạp của nhóc con đang vùi mặt vào cổ mình lúc này.
Hệ thống:【Cứ bế đi, mai kiểu gì virus cũng lây sang cậu.】
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]